Rốt cuộc thì Lục Phong vẫn tìm ra được IP của người viết bài trên diễn đàn trường.
Nhưng không giống như Mộc Du đã nghĩ, đó là IP của một đàn chị năm tư trong trường.
Có điều sau đó không biết Cố Thời Minh đã làm cái gì mà ép buộc được đối phương nói ra sự thật, rằng Lạc Thi Nhu chính là chủ mưu phía sau.
Tấm hình thật sự là cô ta chụp rồi gửi cho đàn chị này đăng lên.
Sau khi làm rõ mọi chuyện Mộc Du lúc này mới đăng bài trả lời theo lời kêu gọi của người trên diễn đàn.
Chỉ là cậu không nói nhiều, chỉ nói đó là anh họ của cậu, còn lại ai tin thì tin.
Nhưng có cái like đi đầu của đàn chị đăng bài kia nên rất nhanh đã lôi kéo được dư luận.
Đàn chị kia cũng xin lỗi bên dưới bình luận của cậu, chấp nhận bản thân đã nói bừa, vu khống cho cậu khi còn chưa biết rõ sự thật.
Rất hiển nhiên trò khôi hài này bị cư dân trường mỉa mai chỉ trích không ngừng.
Loại chuyện này thật ra đổi lại là người khác thì có khi sẽ bị kiện tội sĩ nhục nhân thân.
Nhưng có vẻ Mộc Du không hề có ý làm quá, bất ngờ lại lấy được đồng tình của người qua đường.
Tuy rằng vẫn còn người bám víu lấy, tỏ vẻ bài thanh minh của Mộc Du quá sơ sài nhưng vẫn có rất nhiều người biện hộ cho cậu.
Cứ cho là cậu chỉ nói miệng không bằng chứng, chẳng lẽ cậu còn phải để anh họ mình lên nói một tiếng mới được sao.
Đúng là chuyện đùa.
Mộc Du mới không cần người khác phải tin, cậu có thể nói một câu này đã là quá lắm rồi.
Thanh giả tự thanh thôi, cậu không cần ai đó tới phán định.
Chuyện này cứ thế không tạo nên chút bọt nước nào đã bị đè xuống, đương nhiên là sẽ có người tức chết rồi.
"Thi Nhu, có chuyện gì vậy con!?"
Vừa nghe thấy trên lầu vang lên tiếng đổ vỡ, mẹ Lạc lập tức từ phòng bếp chạy ra xem.
Nhưng chính là từ hôm ầm ĩ kia đến nay Lạc Thi Nhu ở trước mặt họ luôn rất đúng mực, cho nên khi cô ta dùng cái lý do lỡ tay thì mẹ Lạc đã tin ngay.
"Con thật là, lần sau đừng bất cẩn như vậy nữa.
Để đó mẹ dọn cho."
Mẹ Lạc vừa nói vừa đẩy cô ta ra, cầm chổi và đồ hốt rác nhanh nhẹn quơ đống mảnh sứ dưới đất lại, hốt đi.
Còn Lạc Thi Nhu tuy rằng tức giận đập vỡ một cái cốc nước nhưng cô ta vẫn chưa nguôi ngoi.
Cô ta không chịu được, nhưng lại biết không thể làm mình làm mẩy với song thân.
Dù vậy cô ta vẫn không nhịn được níu áo bà đáng thương gặng hỏi: "Mẹ à, dự án kia của nhà ta với Cố gia vẫn chưa xong sao?"
Tuy rằng câu hỏi của cô ta không có vào đúng trọng tâm nhưng mẹ Lạc vẫn biết điều cô ta muốn hỏi thật ra là cái gì.
Bà trước là thở dài, sau đó sờ đầu cô ta nhẹ giọng nói: "Mẹ cũng không rõ.
Để buổi tối mẹ hỏi lại ba con đi."
Bà đã nói vậy rồi Lạc Thi Nhu còn có thể làm gì nữa.
Nhưng cô ta sốt ruột, tỏ vẻ không đợi được câu trả lời từ mẹ Lạc.
Thế là buổi tối, cô ta âm thầm đợi cho hai người đi vào phòng thì rón rén bước đến trước cửa dán tai lên rình nghe họ nói chuyện.
Lại không ngờ thứ mình nghe được...
"Ông nói thật sao?"
Âm thanh đầu tiên cô ta nghe được là của mẹ Lạc.
Nhưng thật...!Thật cái gì vậy...
Chưa đợi cô ta nghĩ xong giọng ba Lạc đã vang lên, mang theo sự bực bội và lo âu chứ không có tiêu sái như ngày thường: "Chuyện này sao tôi có thể đem ra nói đùa được.
Nếu mọi chuyện vẫn không giải quyết xong có khi tôi còn phải đem Cố thị ra làm bia đỡ đạn.
Bà rảnh rỗi thì làm công tác tư tưởng cho Thi Nhu đi, để nó đừng có để ý nghĩ kia ở trong đầu mãi."
"Sao lại như vậy chứ..."
Âm thanh của mẹ Lạc mang theo kinh hoàng cùng thất thố, nhưng so với sóng lớn trong lòng Lạc Thi Nhu thì lại có vẻ không đáng là gì.
Chỉ là chẳng ai hay biết, ở bên trong cha mẹ Lạc vẫn còn đang nói chuyện với nhau.
"Bà yên tâm đi, dù sao tôi cũng sẽ cố gắng bảo toàn Lạc gia chúng ta.
Cũng may tôi đã tính trước rồi."
"Nhưng...!Ừm...!Tôi biết rồi."
Sau đó hai người họ còn nói gì nữa nhưng Lạc Thi Nhu đã rời đi, không có nghe thấy.
Cô ta mang theo một mảnh tâm tình khó lòng