Mễ An chuẩn bị đi thì nghe thấy câu nói của Lăng Thượng Hàn, cô hơi khựng lại. Nếu đi cùng đại ca, nhị ca sẽ thế nào?
\- Đại ca, em sẽ suy nghĩ kĩ rồi trả lời.
\- Ừm, anh đợi em!
Đương nhiên lúc ra về, cô cùng hắn không đi cùng nhau, cô vừa ra đến cổng trường đã thấy nhị ca chờ ở đó.
\- Nhị ca!
Cô vui vẻ gọi, Trần Du liền quay lại nhìn cô.
\- An An hôm nay học có ngoan không?
\- Ứ, An An đâu phải con nít, đương nhiên học rất ngoan.
Cô né cái xoa đầu của nhị ca, bĩu môi một cái:
\- Nhị ca làm tóc An An rối!
\- Được rồi, chúng ta đi ăn gì ấy đi.
Trần Du rất muốn nói với cô việc mình sắp cùng gia đình về quê. Dĩ nhiên có thể đưa cô đi cùng, nhưng quê của anh xa xôi, không có trường học. Cô lại đang học rất tốt ở đây, không thể bỏ học rồi về quê sống được. Như vậy cô sẽ rất thiệt thòi.
\- Nhị ca, em gặp lại đại ca rồi!
Câu nói bất chợt của cô khiến Trần Du hơi bất ngờ, rồi chuyển sang vui mừng.
\- Em gặp ở đâu, anh ấy giờ làm nghề gì?
\- A, thật ra đại ca còn nhỏ hơn nhị ca một tuổi đó. Anh ấy đi học, học ở trường của An An. Điều bất ngờ hơn là...anh ấy lại là hội trưởng.
\- Khá bất ngờ đó.
Trần Du cười ngượng, thì ra nhỏ hơn 1 tuổi. Nhưng mà 10 năm nay vẫn luôn ở cùng nhau, vậy sao hắn lại được làm hội trưởng nhỉ, trong khi chẳng học hành tử tế gì.
\- Em cũng đang nghi ngờ thân phận của anh ấy đó. Đúng rồi...anh ấy hỏi em...có muốn dọn đến sống cùng anh ấy không?
Câu nói này của cô có chút buồn bã, chần chừ do dự. Bởi nếu cô đi cùng Lăng Thượng Hàn, thì nhị ca sẽ thế nào?
Thật đúng lúc, Trần Du lại sắp về quê. Đại ca xuất hiện vào lúc này quả thực rất tốt mà. Anh có thể tin tưởng giao An An lại cho đại ca chăm sóc.
\- Vậy tốt quá rồi. An An, thật ra nhị ca sắp phải về quê, An An đi theo sẽ rất thiệt thòi. Vì thế An An nên ở lại thành phố sống cùng đại ca, như vậy sẽ tiện hơn.
\- Nhị ca, anh đừng đi mà...An An muốn ở với nhị ca cơ...
\- An An ngoan, đi theo Nhị ca chỉ khiến em thêm thiệt thòi mà thôi. Dưới quê không có trường học, sinh hoạt lại không thuận tiện bằng ở thành phố. An An nên ở lại cùng đại ca....
Thật ra ở lại cũng không sao, nhưng cô chỉ sợ... Lăng Thượng Hàn làm điều gì đó không hay với mình. Tình cảm của cô với đại ca nó cứ kiểu gì ý, không giống tình cảm anh em...mà là cái thứ tình cảm gì đó...cô cũng không hiểu nữa.
\- Thật ra đại ca chưa từng bỏ rơi An An. Trước khi đi, đại ca giao An An lại cho Nhị ca chăm sóc. Giờ đại ca quay về rồi, An An nên đi cùng đại ca.
Trần Du giải thích cho cô hiểu. Vì anh cứ nghĩ cô giận đại ca vì chuyện bỏ đi mà không nói lời nào với cô. Nhưng thật ra không phải như vậy.
Ngày hôm sau...
Mễ An đang đi trên sân trường nhưng cứ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ. Hình như họ đang nói cô thì phải.
\- Cậu thấy chưa, cậu ta là Mễ An của lớp 10A7, là học sinh mới.
\- Đây là thủ đoạn của học sinh mới sao? Ngay từ lúc cậu ta ngã vào vòng tay học trưởng chúng ta nên để ý rồi chứ.
\- Không ngờ cậu ta xin xuống phòng y tế để quyến rũ học trưởng...
Mễ An nghe mấy lời bàn tán, nhưng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn á. Phía trước các nữ sinh tụ tập lại, cô liền đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
\- Phiền tránh ra một chút.
Mễ An cố chen vào đám đông. Trước mặt cô là bảng thông báo của nhà trường dán đầy những bức ảnh trong phòng y tế. Một nam một nữ hôn nhau trên giường. OMG, trời ạ!
Đó là cô và Lăng Thượng Hàn mà. Đây là bức anh của hôm qua, lúc cô bị hắn cưỡng hôn. Tại sao nó lại được dán lên bảng thông báo của trường vậy?
\-