Edit: Pi sà Nguyệt
Toàn bộ phòng khách chỉ vang lên tiếng nhạc từ đĩa đen phát ra cùng với tiếng cắt thịt trong bếp,
Lục Mạn cứ như đang lẩm bẩm theo bài hát, dao trong tay chị lại cắt đồ trên thớt.
Tiếng dao đập xuống thớt làm da đầu An Kiều tê dại, cô ta ngồi trên cầu thang không dám động, cuống
quít gửi tin qua hệ thống cho Dịch Nhiên: Dịch Nhiên, anh đang ở đâu? Cứu em! Lục Mạn, cô ta… cô ta
quay về báo thù rồi!
Cô ta vừa nhắn tin xong thì Lục Mạn dừng dao nói, “Xong rồi.” Chị bưng hai dĩa đồ ăn đi ra khỏi
phòng bếp rồi đặt lên bàn ăn, chị đứng bên bàn ăn nhìn hai người, vết hồng trắng trên mặt chị không
biết là máu hay óc, cổ bà hơi nghiêng, động tác vẫn nhẹ nhàng tao nhã như ngày thường, chị kéo ghế
ra, “Đến ăn nào.” Sau đó vẫy tay, “Mau đến thử tay nghề của mẹ.”
Cái này rất giống gọi hồn, An Kiều run rẩy không dám đến, cô ta nhìn sang Lâm Huân thì thấy gã cau
mày nhìn một lát rồi bước xuống lầu.
“Tiểu Mạn?” Lâm Huân nhỏ giọng gọi chị.
“Lâm…” An Kiều nhỏ giọng muốn kéo gã lại.
Lục Mạn ngồi trong chỗ tối nhìn cô ta chằm chằm, “Sao cô An không đến vậy? Vì ghét tôi à?”
Bàn tay nắm lấy Lâm Huân của cô ta run rẩy không dừng được.
Lâm Huân nắm chặt tay cô ta rồi quay đầu nói, “Đừng sợ, có tôi đây rồi, có chuyện gì thì tôi sẽ bảo
vệ cô.”
Dịch Nhiên trong hệ thống cũng nhắn đáp lại cô ta: Tôi đang nhận thông tin từ hệ thống, bây giờ tôi
sẽ đến chỗ cô, trước đó cô đừng chọc giận Lục Mạn.
An Kiều chỉ có thể để Lâm Huân đỡ mình đi tới, hai chân cô ta mềm nhũn, Lục Mạn tự mình kéo ghế cho
cô ta, người cô ta run rẩy, tay cầm chặt tay Lâm Huân rồi ngồi xuống, cô ta cảm thấy có thứ gì rơi
trên người mình, cô ta quay đầu nhìn sang thì cuống quít quay đầu run rẩy, thứ rơi trên vai cô ta
là máu trên người Lục Mạn….
Mà ‘bữa tối’ do Lục Mạn làm trước mặt cô ta và Lâm Huân là một đống thịt tươi còn dính máu, nó được
cắt thành từng miếng nhỏ và trang trí tỉ mỉ, mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào vũi cô ta, cô ta
có thể nhận ra được đấy là tim và gan….
“Đây là… mẻ thịt tươi mới có.” Ngón tay lạnh lẽo của Lục Mạn chạm nhẹ lên vai của An Kiều và Lâm
Huân.
An Kiều run rẩy không ngừng, cô ta che miệng nôn khôn, nước mắt chảy xuống bên miệng, thứ này… là
nội tạng của ông chủ Lâm… đúng không?
Tay Lâm Huân run rẩy, gương mặt gã trắng bệch không giọt máu, gã nhìn chằm chằm món ‘gan mới mẻ’
trước mặt mà không dám ngẩng đầu nhìn Lục Mạn, Tiểu Mạn yếu đuối nhát gan trước kia cùng với bản
nhạc chị yêu thích đang được phát ở phòng khách….
Gã biết rõ những thứ này là gì.
“Cô An sao vậy?” Lục Mạn dịu dàng đỡ vai cô ta, nghiêng đầu chồm tới trước, “Cô An mang thai à?”
Gương mặt bị phá hủy kia dọa An Kiều sợ tới mức suýt ngã khỏi ghế, may mà có Lâm Huân đỡ cô ta lại,
viền mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt chảy không ngừng.
“Sao cô lại khóc chứ? Đấy là chuyện vui mà!” Lục Mạn nghiêng đầu nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói
không chút tình cảm nào, bàn tay trắng xám của chị sờ nhẹ phần bụng dưới của An Kiều, “Không lẽ cô
cũng không biết đây là con ai à?”
“Không có! Tôi không có!” An Kiều sợ tới mức lùi vào lòng Lâm Huân, cô ta đẩy ngã ghế ngồi xuống
đất, cô ta cầm chặt tay Lâm Huân bật khóc, Lục Mạn… Lục Mạn đến tìm cô ta để báo thù, cô ta không
thể để chị biết là do cô ta làm được, “Lâm Huân, cứu tôi, cứu tôi…”
Lâm Huân vội ôm cô ta vào lòng, gã nhìn Lục Mạn thu tay lại nhìn gã chằm chằm, gã không thể nhìn
được biểu tình gì trên gương mặt vặn vẹo ấy.
“Sao không ăn đi?” Ánh mắt chị dừng lại trên tim gan còn dính máu, quay đầu hỏi bọn họ, “Ăn ngay,
không ăn thì sẽ không tươi mất.”
An Kiều trốn trong lòng Lâm Huân khóc lóc lắc đầu, hàm răng run rẩy không ngừng.
Chỉ số sợ hãi 85%.
“Tiểu Mạn, em…” Lâm Huân đang định mở miệng nói gì thì cửa phòng khách đóng chặt đột nhiên bị phá
hủy.
Gió lạnh trong đêm thổi vào, một người từ trong tro bụi bước vào, cao giọng nói, “Có ai không? Hôm
nay tôi đến ở nhờ.” Anh bước qua ván cửa vỡ vụn rồi đi vào phòng khách, anh mặc một chiếc áo sơmi
màu đen cùng quần tây màu đen dài, tay áo anh xắn lên ngang khửu tay, một tay cầm áo vest ngoài,
anh đưa tay vứt lên sofa gần đấy, anh không khách khí mà nhìn Lục Mạn, ngạo mạn nói, “Đừng để ý.”
“Dịch Nhiên!” An Kiều thấy anh như thấy cứu tinh, cô ta lập tức giãy dụa chạy khỏi người Lâm Huân
rồi chạy đến cạnh Dịch Nhiên.
“Cô Lâm.” Dịch Nhiên nhìn cô ta nhắc nhở thân phận một chút.
Cô ta đứng đờ người trước mặt Dịch Nhiên, ánh mắt anh nhìn cô ta lạnh lùng vô cùng.
Lục Mạn đứng trong phòng khách cau mày, Thi Ân nhắn tin từ hệ thống: Tìm cơ hội trời khỏi đó, đừng
đánh trực diện với Dịch Nhiên, anh ấy dữ lắm.
Ivan: Tên nhóc này tới đúng lúc thật.
Đắc Kỷ: Okay, định ép họ ăn thử tim gan của lão già họ Lâm kia.
Thi Ân: Chú Ivan mau chuyển đồng hồ về 12 giờ, con ra dọa một chút.
Ivan: Đã rõ.
===============
Phòng khác yên tĩnh bắt đầu vang lên tiếng đồng hồ dịch chuyển, sau đó tiếng chuông đồng hồ 12 giờ
lại vang lên một lần nữa.
Lâm Huân vội nhìn về phía đồng hồ cổ trong góc, ở đấy không có gì cả, là đồng hồ… tự mình dịch lùi?
Rõ ràng đã báo 12 giờ lúc nãy rồi.
Sau khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, một mái tóc đen bò từ ngoài vào từ hành lang sau lưng Dịch
Nhiên, đám tóc bò vào trong như con rắn ẩm ướt không ngừng trườn vào từ cửa lớn.
An Kiều sợ hãi thét lên thành tiếng, Dịch Nhiên quay đầu nhìn đống tóc đang chắn cửa lớn.
Dịch Nhiên cau mày, đám ma quỷ này sao thích dùng tóc thế? Kỹ năng thông dụng của quỷ là tóc à?
“Đứa nhỏ là của ai?” Tiếng nỉ non của Lục Mạn vang lên trong phòng khách.
Lâm Huân quay đầu tìm chị thì phát hiện không thấy chị ở đâu cả, gã tìm khắp bàn ăn, phòng bếp và
phòng khách cũng không thấy bóng dáng của chị, chỉ còn mỗi hai dĩa nội tạng trên bàn ăn và bản nhạc
không ngừng lặp lại kia.
Mấy giây sau, tiếng giày cao gót vang lên trên thang lầu.
Mấy người nhìn sang thì chẳng thấy ai.
Lâm Huân đứng dậy nhìn tiếng bước chân xa dần trên cầu thang, chị đi đâu? Chị muốn làm gì?
Cửa biệt thự bị đóng kín tối thui, từ lúc tiếng chuông vang lên thì họ đã không đi khỏi nơi này
được rồi.
Tiếng Lục Mạn vang lên không ngừng trong hành lang trống rỗng, “Đứa nhỏ của ai? Của ai? Đứa nhỏ…”
An Kiều chịu không được mà ôm đầu che tai lại, lại nữa rồi lại nữa rồi, cô ta đã bị nhốt trong căn
biệt thự này lần nữa rồi… Cô ta ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên rồi nhìn Dịch Nhiên, cô ta không
biết phải làm gì bây giờ.
Dịch Nhiên khó chịu vô cùng, rõ ràng