Edit: Pi sà Nguyệt
Trong phòng tối, Thi Ân ôm lấy cổ anh, ngón tay không ngừng sờ nhẹ gáy anh, nhìn anh thẳng thắn
nói, “Cho dù anh trách em thì em vẫn sẽ làm như thế, em thích cái gì thì phải của em hết, cô ta
không được mơ đến.”
Người Dịch Nhiên bị tay cô sờ tới mức tê dại, trái tim cũng nhảy loạn theo cái nhìn của cô, anh cảm
thấy mặt anh nhất định đỏ bừng bởi vì anh thấy rất nóng, bàn tay ôm lấy cô cũng ôm chặt cô vào
lòng, con người cô… sao có thể nói được mấy lời nhận sai kiểu thả thính này cơ chứ!
Anh sao tức giận được? Làm sao mà giận cô được cơ chứ?
“Em thật là…” Dịch Nhiên ôm chặt lấy eo cô, đỏ mặt nhìn cô, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Lần sau không được
thế nữa, anh không thích cô ta, em chỉ biết làm anh lo lắng thôi.”
Thi Ân nhìn cô cười, nhỏ giọng hỏi anh, “Thế anh thích em không?”
Mặt anh đỏ ửng, luống cuống tránh tầm mắt của cô lẩm bẩm, “Anh đang làm nhiệm vụ, em, em đừng có
phá, em đi trốn trước đi.”
Thi Ân ôm lấy eo anh rồi ngẩng đầu nhìn, “Em muốn đi với anh, em lợi hại lắm đó, nói không chừng em
còn giúp anh hoàn thành nhiệm vụ đấy, em không quan tâm cái tổ chức gì đấy của anh đâu.”
Dịch Nhiên cúi đầu cười với cô, “Em á? Lợi hại hả?” Anh do dự một lát, nghĩ thấy cô trốn ở đâu cũng
không làm anh yên tâm bằng chuyện mang cô theo bên cạnh, có chuyện gì xảy ra thì anh còn bảo vệ
được cô, anh đưa tay cầm lấy tay cô, “Thế em đừng phá đấy.”
Thi Ân nắm chặt tay anh gật đầu, cô phát hiện trên cổ tay anh có thêm một cái vòng tay, “Cái gì
thế?”
“Vòng tay quản lý.” Dịch Nhiên nói đơn giản, cầm tay cô lén ra ngoài, “Đi với anh.”
Thi Ân cau mày nhìn vòng tay kia, là cái gì khiến Dịch Nhiên chịu rằng buộc như vậy? Anh thật sự
trọng tình trọng nghĩa thế à?
Dịch Nhiên kéo cô đi trên hành lang uốn khúc, anh nhanh chóng tìm được cửa vào theo định vị của An
Kiều trên hệ thống, vừa mới đến đã nghe thấy tiếng gào khóc và đập cửa từ bên trong.
Là An Kiều, An Kiều đang kêu cứu mạng nhưng lại gọi từ phòng khác.
Dịch Nhiên đá văng cửa thì thấy phòng này như là… phòng trẻ em, bên trong để rất nhiều đồ chơi và
búp bê, ở giữa còn có cái nôi, trên nôi còn có chuông gió đang tự đong đưa mặc dù không có gió,
ngựa gỗ cách đó không xa cũng động đậy, tàu hỏa nhỏ màu đỏ cũng chạy quanh con ngựa gỗ, tiếng xe
lửa xình xịch vang lên cứ như có một bé con đang ngồi trên ngựa gỗ chơi đùa vậy.
Dịch Nhiên cầm tay Thi Ân theo bản năng rồi nói, “Đừng sợ, quỷ chỉ biết dọa người thôi.”
Đương nhiên rồi, nhân vật phản diện các cô cố gắng lắm đó.
Tiếng gào thét của An Kiều vang lên từ trong toilet, cô ta khóc lóc gọi Dịch Nhiên cứu mạng.
Dịch Nhiên cầm tay kéo Thi Ân xông tới đạp cửa, trong toilet tràn ngập mùi tanh nồng, bọn họ vừa
vào đã thấy An Kiều ngồi co quắp trên bồn cầu trong toilet tối tăm, cô ta chảy mồ hôi không ngừng
mà bụng cô ta thì nhô lên cao như mang thai tám tháng, váy của cô ta chật tới mức muốn nổ tung, cô
ta sợ hãi ngồi trên bồn cầu run rẩy như không chịu nổi, mặt cô ta trắng bệch khóc gọi, “Dịch Nhiên
cứu em, cứu em…”
“Cô ta mang thai à?” Thi Ân nhìn cô ta ngạc nhiên, “Con ai thế?”
Một câu nói khiến An Kiều chú ý tới Thi Ân, cô ta nhìn Thi Ân như thấy quỷ vậy, “Cô sao có thể, sao
cô lại….”
Chỉ số sợ hãi: 90%.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Dịch Nhiên cũng giật mình, anh bước vội đến đỡ cô ta dậy, “Cô ăn cái gì?
Làm cái gì?”
An Kiều lắc đầu, “Em không có… Em đột nhiên bị kéo vào phòng này, mọi thứ trong phòng như sống vậy,
em trốn vào, trốn vào toilet thì thấy bụng mình to lên… như thế này, là Lục Mạn, là cô ta, cô ta
đang trả thù em, Dịch Nhiên, cô ta sẽ nhốt chúng ta ở đây, sẽ không tha cho ai cả, cứu em đi Dịch
Nhiên…” Cô ta vừa run lẩy bẩy vừa khóc.
“Sao Lục Mạn phải trả thù các cô thế?” Thi Ân ngồi trên bồn rửa tay hỏi.
An Kiều dừng khóc nhìn Thi
Ân, Thi Ân cũng quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt kia như đang nói cô hiểu trong lòng.
Mặt Dịch Nhiên đen lại, chết tiệt, vụ này vốn chỉ cần trốn khỏi Lâm Huân là được, nhưng bây giờ đã
trở thành sự trả thù của Luc Mạn, muốn rời khỏi đây thì phải tìm Lục Mạn rồi giải quyết chị ta.
Thi Ân ở cạnh nhìn anh hỏi, “Ai bày ra cửa chết thì tìm người đó tới mở, em đoán muốn rời khỏi đây
thì phải tìm được Lục Mạn.”
An Kiều nhìn Thi Ân sợ hãi, cô đang… giở trò gì? Không phải cô và Lục Mạn muốn chơi chết cô ta à?
Tại sao bây giờ lại nói cách để bọn họ rời khỏi đây? Không lẽ cô có âm mưu gì? Muốn dẫn cô ta và
Dịch Nhiên rơi vào kế à?
Dịch Nhiên gật đầu, “Bây giờ Lục Mạn ở đâu?” Anh cau mày suy nghĩ, “Lâm Huân ở đâu?” Nếu Lục Mạn
không ở chỗ An Kiều thì ở bên chỗ Lâm Huân.
==============
Trong hành lang yên tĩnh, không biết gió thổi từ đâu đến mà đóng cửa phòng làm việc cái rầm.
Lâm Huân đứng trong phòng làm việc bình tĩnh nhìn bàn làm việc gần đấy, bên bàn là một cửa sổ lớn,
dưới cửa sổ đặt một cái xích đu lớn, một người phụ nữ ngồi trên xích đu đưa lưng về phía gã nhìn ra
ngoài cửa sổ, mắt cá
chân của chị mảnh khảnh, giày cao gót nhẹ đạp lên đất để làm xích đu di chuyển.
Chị cứ như đang hát theo bản nhạc dưới nhà, chị ngâm nga, “How long does it last… I know I’ll need
her till the stars all burn away…” (Tạm dịch: Rồi tình yêu này sẽ trôi xa đến dường nào… Em biết em
cần anh cho đến khi những vì sao kia thành tro tàn…)
Cổ họng gã giật giật, gã muốn gọi tên chị hỏi chị muốn gì… nhưng vừa mở miệng thì hình chiếu bên
vách tường xuất hiện, nó chiếu lên mặt gã làm gã nheo mắt lại, gã nghe thấy giọng nói quen thuộc
vang lên —-
“Tác hợp? Tại sao em phải tác hợp cho bọn họ? Anh biết lúc trước bọn họ hành hạ em thế nào mà! Em
đã bị họ hành hạ thế nào trong các vòng trước anh cũng biết còn gì! Anh có hiểu cảm giác của em
không? Phải, Lục Mạn mang thai là do em mua thuốc cho cô ta uống đấy, em muốn làm bọn họ hận nhau,
làm cho Lâm Huân và Lục Mạn trở mặt thành thù, làm Lâm Huân hắc hóa rồi hành hạ Lục Mạn, khiến bọn
họ sống những ngày đau khổ như em trước kia!”
Giọng nói kia… là giọng của An Kiều.
Gã quay đầu nhìn hình chiếu trên tường thì thấy quang cảnh ở vườn hoa sau biệt thự, vợ của gã An
Kiều đang nói chuyện với một người đưa lưng về phía màn ảnh, cô ta đang đứng gần với người đàn ông
ấy, tức giận nói với người đàn ông kia mấy câu nói làm gã khiếp sợ —-
Cô ta nói: “Thế thì tôi đợi đến khi Lâm Huân hắc hóa hành chết Lục Mạn rồi giết gã.
Đến lúc đó em
cũng có thể qua cửa rồi rời khỏi thế giới này….”
Sau đó là một mảnh tuyết trắng xuất hiện rồi hình ảnh này lại xuất hiện lần nữa, giọng An Kiều vang
lên khắp phòng rất sắc bén, cô ta lặp đi lặp lại câu nói không muốn tác hợp cho gã và Lục Mạn, Lục
Mạn mang thai là do cô ta
mua thuốc hại, cô ta muốn Lục Mạn và gã thành kẻ thù, đợi gã hắc hóa hành chết Lục Mạn rồi giết gã…
Lâm Huân đứng đờ tại chỗ, gã có vẻ như chẳng biết gì về An Kiều cả, gã nắm chặt bàn tay chảy đầu mồ
hôi của mình.
“Lâm Huân.” Giọng của Lục Mạn vang lên trong tiếng cãi nhau ầm ĩ dọa gã rùng mình quay đầu nhìn
lại, chị ngồi trên xích đu nhưng không quay đầu lại, lạnh giọng hỏi gã, “Anh còn nhớ lời tỏ tình
của anh dành cho tôi lúc trước không?”
Gã tỏ tình với chị thế nào ư? Chị là nữ thần xinh đẹp nhất trường học quý tộc của bọn họ, rất nhiều
yêu chị, họ muốn hẹn hò với chị nhưng chị chỉ chấp nhận mỗi gã.
“Hôm đấy là ngày tuyết lớn cũng là đêm giáng sinh, anh đến nhà tìm tôi trong chiều hoàng hôn đầy
tuyết đấy.” Lục Mạn nhẹ giọng kể lại câu chuyện cũ, “Anh bảo anh có mấy câu phải nói với tôi.”
Gã nhớ chứ, gã sao có thể quên được? Hôm tuyết lớn đó gã mang theo đĩa than đến cửa nhà chị, gã
căng thẳng vô cùng, lúc đó gã không muốn chờ đợi nữa, gã muốn nói cho chị biết gã yêu chị cỡ nào…
“Anh căng thẳng như một tên ngốc vậy.” Lục Mạn cười khẽ, “Không nói được gì, chỉ đỏ mặt đưa đĩa
than bảo tôi nghe, đó là bài hát này, anh nói những lời anh muốn nói đều ở trong đấy hết.”
Hình chiếu An Kiều trong màn ảnh đổi thành bài hát dưới lầu, gã thuộc lòng từng câu chữ trong đấy,
“Tôi biết bắt đầu từ đâu để kể một câu chuyện về một tình yêu bất diệt… Ngân nga sự thật về tình
yêu mà nàng đã trao cho tôi, tôi phải mở đầu từ đâu đây? Với lời chào phút đầu gặp gỡ, nàng đã cho
thế giới trống rỗng trong tôi tràn đầy ý nghĩa, tôi chưa bao giờ cảm thấy vậy, một tình yêu và
khoảnh khắc khác….
Rồi tình yêu này sẽ trôi xa đến dường nào?….
Tôi biết tôi cần nàng cho đến khi
những vì sao kia thành tro tàn…”
“Lâm Huân, anh biết không? Mỗi lúc tôi đau khổ nhất tôi sẽ nghe bài hát này một vài lần…” Giọng của
chị run rẩy tràn ngập sự bi thương và yếu đuối, “Lúc tôi phải gã cho cha anh, đêm tân hôn tôi trốn
vào trong toilet, lúc cha anh uống say đánh tôi lần đầu tiên….” Chị chậm chạp nghiêng đầu, gương
mặt đọng máu kia dàn giụa nước mắt, “Lúc tôi phải cố nở nụ cười hợp lệ của một bà mẹ kế, lúc tôi
phải dùng thuốc ngủ để tránh cha anh mỗi đêm, tôi cảm thấy mình chịu không nổi nữa, tôi muốn chết
thì tôi sẽ nghe bài hát này vài lần, tôi cứ tưởng tôi chỉ cần dựa vào chút năng lượng tình yêu đấy
để chịu đựng… Nói không chừng tới ngày tôi có thể nói rõ với anh để anh cứu tôi….”
Tiếng nói yếu ớt của chị xen lẫn với giọng nói tức giận của An Kiều khiến gã tan vỡ, chị đỡ xích đu
đứng dậy, đứng dưới cửa sổ nhìn gã đầy đau khổ nói, “Nhưng tôi sai rồi, tôi chịu không nổi nữa rồi,
Lâm Huân… Tôi khóc lóc giải thích với cha anh tôi không có, tôi không biết đứa bé của ai nhưng ông
ấy không tin tôi, tôi bị ông ấy đánh tới mức không đứng được, tôi chịu không nổi nữa…” Tay của chị
dừng trên bụng mình, nhìn gã với ánh mắt ngập tràn hận thù, “Tôi hận cha anh nhưng càng hận anh
hơn, anh không tin tôi, từ đầu anh đã không tin tôi rồi, cho dù tôi giải thích rằng tôi không phản
bội anh, anh cũng không tin.”
Chị quay đầu đi chậm tới cạnh cửa sổ, đưa tay mở cửa đổ ra, gió đêm lạnh lùng thổi đến, chị đứng
trong gió lẩm bẩm, “Ngay cả tôi cũng không tin, đứa nhỏ này của ai chứ? Tôi không ngoại tình cũng
không phản bội anh, thế đứa nhỏ này của ai?”
“Tiểu Mạn!” Lâm Huân vội gọi chị lại, “Xin lỗi Tiểu Mạn, là lỗi của anh….”
“Tôi không cần lời xin lỗi của mấy người.” Lục Mạn quay đầu nhìn gã, nói từng chữ, “Tôi chỉ muốn
các người chết với tôi.” Chị nhìn gã rồi nhảy xuống lầu.
“Tiểu Mạn, đừng mà!” Lâm Huân bước nhanh đến nhưng mọi thứ như lặp lại vậy, gã suýt nắm được