Edit: Pi sà Nguyệt
Bé gái không sợ anh, có lẽ bình thường bé nhìn thấy người như cha bé quá nhiều nên không thấy Dịch
Nhiên hung dữ tí nào, bé gật đầu đứng dậy dẫn bọn họ đi.
Trên đường nhỏ vắng lặng và tối thui của thôn, bé gái chạy một đoạn rồi dừng lại chờ bọn họ, không
nói cũng chẳng có vẻ mặt gì, đợi bọn họ đến thì bé lại chạy về phía trước, giày bé mang to hơn chân
bé nên có tiếng lê giày giữa đêm khuya.
Bọn họ đi sau lưng cô bé, Tạ Minh cầm một gương đầu lén lút chiếu về phía cô bé nhưng không thấy cô
bé thay đổi hình dạng.
“Anh Tạ, cái này là cái gì thế?” Khổng Lệnh tò mò nhìn về tay hắn.
Tạ Minh thần bí đáp, “Cô bé kia là người thật đấy, không phải ma quỷ đâu.
”
“Kính Chiếu Yêu à?” Thi Ân buồn cười đi tới gần, “Nghề bói toán của các anh ai cũng có một cái kính
này hả? Có bùa chú màu vàng các kiểu nữa đúng không?”
Khổng Lệnh ló đầu soi gương của hắn, thấy mình trong gương thì đáp, “Có tác dụng không anh Tạ?”
“Đương nhiên, người thường các cậu không biết cái gì hết, đây là pháp bảo mà ông tổ của tôi truyền
lại đấy.
” Tạ Minh khịt mũi xem thường bọn họ.
“Đúng thế, mau khai sáng cho cặp mắt người thường của tụi này đi.
” Thi Ân đùa giỡn ló đầu nhìn
kính, lúc thấy mình chẳng thay đổi gì trong kính thì cười híp mắt nói, “Tạ đại sư cho tôi mượn chơi
chút được không? Tôi đi chiếu thử ông chủ của tôi xem anh ta là yêu quái gì.
”
Tạ Minh không ngại, cẩn thận đưa cho cô nói, “Cẩn thận đấy, đừng làm bể.
”
“Sẽ không sẽ không.
” Thi Ân cẩn thân cầm lấy rồi lén lút chiếu một chút, gương đồng này không thấy
bộ dạng thật của cô.
Cô lại đi tới cạnh Dịch Nhiên rồi dùng cùi chỏ đâm anh một cái, “Boss, cho anh xem đồ hay nè.
”
“Hả?” Dịch Nhiên đang báo cáo tình hình với chủ nhiệm lớp trong hệ thống, nghiêng đầu nhìn cô theo
bản năng, cô cầm gương chiếu vào anh nhưng cái gương rách này chẳng xuất hiện hình gì cả, “Cái gì
thế?”
Thi Ân lấy gương lại, thầm nói trong lòng, chiếu Dịch Nhiên không ra hình thật là sao? Lạ thế.
Cô trả gương lại cho Tạ Minh, mọi người đi theo bé gái đến nhà mẹ đẻ của vợ trưởng thôn, nơi này
cách nhà trưởng thôn không xa, đi rẽ vào một con hẻm là tới, dễ thấy vô cùng bởi vì chỉ có nhà này
và nhà trưởng thôn là nhà lầu, còn là loại nhà lầu xây xi-măng mới.
==================
Cửa khép hờ, bên trong lộ ra ánh sáng yếu ớt như ánh đèn hoặc ánh nến.
Bé gái đứng ở cửa chứ không vào, cô bé nói, “Ông ngoại không cho em vào nhà ông ấy, bảo vào sẽ mang
xui tới nhà rồi hại chết đàn ông trong nhà.
” Cô bé ngồi ở trước cửa chơi búp bê, “Em ngồi đây đợi
anh chị.
”
“Xem ra không chỉ trưởng thôn trọng nam khinh nữ mà người ở đây đều thế.
” Tạ Minh đi tới đẩy cửa
ra, cửa sắt kêu cọt kẹt, hắn ló đầu nhìn vào trong sân thì thấy một phòng đang sáng đèn, hắn vừa
định vào thì bị Khổng Lệnh kéo lại.
“Gõ cửa trước chứ?” Khổng Lệnh nhỏ giọng nói, “Vào thế không lễ phép.
”
Cô bé ngồi ngoài cổng nói, “Bà ngoại đã đi vào viện với mẹ rồi, trong nhà chỉ còn ông ngoại và cậu
thôi, ông ngoại không thể di chuyển được, cậu cũng không di động được, gõ cửa không ai mở đâu ạ.
”
Tạ Minh và Khổng Lệnh nhìn cô bé đó, cô bé vẫn còn chơi búp bê, hai người cảm thấy giọng nói của cô
bé có chút đáng sợ.
Thi Ân nhìn cô bé kia suy nghĩ, Tengu phục chế giấc mơ của ai thế nhỉ?
Bọn họ đi thẳng vào sân mà không gõ cửa, Khổng Lệnh cẩn thận đi cạnh Tạ Minh hỏi, “Xin hỏi, có ai
trong nhà không?”
Căn phòng sáng đèn kêu một tiếng ‘rầm’ như có thứ gì rơi xuống đất, sau đó tiếng thùng thùng vang
lên dồn dập, còn cả tiếng thở và tiếng ê a của người đàn ông.
“Đừng kêu! Mày nằm yên đi!” Một giọng nam già nua hơn tức giận quát, “Mẹ mày đi đâu mà chưa thấy
về, nó thấy tao bây giờ không động đậy được nên không sợ bị đánh chứ gì?”
Tạ Minh và Khổng Lệnh đứng đơ tại chỗ, Thi Ân đi tới nhìn họ, “Đi thôi, không muốn điều tra à?”
Hai người vội đi theo Thi Ân, lúc tới cửa còn gõ cửa chào hỏi, ông lão trong nhà gào thét hỏi họ là
ai.
Thi Ân đẩy mành đi vào đáp, “Khách mời nhà trưởng thôn, đang quay chương trình, chúng tôi có mấy
vấn đề cần người nhà trưởng thôn trả lời một chút.
”
Trong phòng có mùi hôi tanh, căn nhà rất lớn nhưng chỉ có một cái đèn tiết kiệm đang sáng, bên cạnh
là bếp lò sưởi ấm, bên cạnh bếp lò là hai cái ghế nằm, trên đó là một già một trẻ đang quấn chăn
bông nằm.
Tạ Minh và Khổng Lệnh đi theo vào bị hình ảnh này dọa sợ không dám nói, trên ghế có hai người đang
nằm, ông lão gầy trơ xương mở to mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Ghế còn lại là một người đàn ông mập
mạp nằm nhưng bị dây thừng nhốt lại trên ghế, gã nhe răng trợn mắt nhìn bọn họ, giãy dụa không
ngừng khiến cái ghế kêu thùng thùng không ngừng, trông gã cứ như… một người lớn có vấn đề về trí
não.
Hèn gì cô bé bảo ông ngoại không động được, cậu cũng không di chuyển được.
“Có đem tiền theo không?” Thi Ân quay đầu hỏi Dịch Nhiên rồi đưa tay ra.
Dịch Nhiên lấy ví da từ trong túi rồi để vào lòng bàn tay cô, cô rút năm tờ một trăm đồng trong vi
da ra rồi trả ví lại cho anh.
Thi Ân xoay người đặt tiền lên bàn gần bếp lò nói, “Đây là tiền chương trình cho, làm phiền ông
phối hợp một chút, chỉ mấy câu hỏi thôi.
”
Ông lão nhìn cô chằm chằm rồi nhìn mấy tờ tiền chằm chằm, giọng nói khó chịu lúc nãy dịu lại, “Mấy
người ngồi đi.
”
Thi Ân lùi về sau một bước.
Người đàn ông bị nhốt trên ghế nhìn chằm chằm vào đùi trần của cô, nhe răng trợn mắt nhìn về phía
đáy quần của cô cực kỳ trắng trợn.
Dịch Nhiên đi tới kéo Thi Ân ra sau, anh đạp ghế đang có tên đàn ông kia lùi sau rồi đưa lưng về
phía cô.
Người đàn ông kia cứ ê ê a a gọi bậy, còn nói, “Cưới vợ! Cưới vợ!”
Ông lão nhìn Dịch Nhiên và Thi Ân rồi nói, “Bị thằng ngốc xem thì có mất miếng thịt nào đâu? Sợ
nhìn thì đừng mặc ngắn thế!” Phụ nữ trong thành phố.
Tạ Minh vội đi tới kéo Dịch Nhiên lại, nói nhỏ, “Người anh em, đừng nổi giận với NPC, không cần
thiết.
” Hắn vung tay với Khổng Lệnh, “Đến hỏi đi.
”
Khổng Lệnh ngoan ngoãn đi tới rồi quay đầu hỏi nhỏ, “Hỏi gì đây?”
Tạ Minh làm mặt ghét bỏ rồi đi tới cười với ông lão, “Ông ơi, bọn con đang làm một chương trình
tình yêu và hôn nhân trong thôn, muốn hỏi chuyện tình yêu của con gái ông và trưởng thôn ấy ạ.
”
Mấy tên bói toán này biết chập chờn người ta ghê.
Thi Ân giao cho hắn hỏi, cô xoay người đánh giá căn nhà thì thấy khung ảnh pha lê được treo trên
tường, trong đấy có nhiều bức ảnh, cô đi tới nhìn thì thấy một tấm ảnh kết hôn, là tên đàn ông có
vấn đề kia với một cô gái mười mấy tuổi mặc áo cưới và đồ vest rẻ tiền, trong hình gã được đặt
trong cái ghế, ngồi cạnh là ông lão bị bại liệt và mẹ của Anh Tử, đằng sau là trưởng thôn đang cười
và Anh Tử cúi đầu, cả nhà đều cười vui vẻ chỉ có mỗi Anh Tử cúi đầu trông như phải chịu đựng gì
đấy.
Cô còn thấy bên góc khung ảnh là một bức ảnh nhỏ, hình như là giấy chứng nhận, trong đấy là một cô
gái nở nụ cười xán lạn, mặc đồng phục chính quy, xinh đẹp lại trong sáng, đó là Anh Tử.
Ông lão sau lưng hừ một tiếng nói, “Yêu đương gì chứ, gả chó theo chó gả người theo người, quan
trọng là gả cho người đàn ông có năng lực nuôi nó chứ.
Anh Tử chỉ biết học thói xấu của đám người
thành phố mấy cậu.
” Dừng một lát rồi đáp, “Nói yêu đương gì đấy, con bé và con rể trưởng thôn của
tôi biết nhau từ bé, biết rõ gốc rể lại đối xử với nó khá tốt, đàn ông lớn tuổi biết thương vợ, mua
cho nó cái nhẫn vàng rồi có căn nhà để ở, tới tuổi thì gả thôi.
”
“Là thế à?” Tạ Mịnh khéo léo hỏi, “Cháu thấy con gái ông không lớn lắm, nghe trưởng thôn bảo họ mới
lấy giấy kết hôn không lâu?”
“Mới lấy giấy nhưng làm tiệc lâu rồi.
” Ông lão nói, “Thôn chúng tôi chỉ cần làm tiệc là cưới chính
thức rồi, giấy kết hôn thì sau này làm sau cũng chẳng sao, hai người yêu nhau chưa kịp lấy giấy đã
có con rồi nên làm tiệc cưới trước, chỗ chúng tôi đều thế, quy củ ở đây đấy.
”
Khổng Lệnh ngạc nhiên, thì ra tình cảm của trưởng thôn và vợ ông ta rất tốt à? Còn có chuyện làm
đám cưới là kết hôn rồi à?
Thi Ân nghe thế lại nhìn khe hở ở khung ảnh chụp, cô lén lút lấy bức ảnh ra thì nghe có người nhỏ
giọng nói, “Trộm gì đấy?”
Cô sợ hết hồn, xoay người thì thấy Dịch Nhiên, “Anh dọa tôi đấy.
”
“Từ khi nào mà gan em bé thế?” Dịch Nhiên dựa vào tường nhìn cô, ánh mắt dừng trên váy cô rồi đột
nhiên nói, “Váy xinh đấy.
”
Thi Ân sửng sốt một lát rồi nhìn anh nghi ngờ, “Sao đột nhiên khen tôi thế?” Dịch Nhiên nhìn cô,
đứng dậy đi sang, “Không có gì, thích mặc thì mặc.
”
Hả? Thi Ân không phản ứng kịp, anh… sợ cô giận ông lão kia nên mới cố ý đến dỗ cô à?
Anh đi lại về bên chỗ Tạ Minh, đứng nghe họ nói chuyện, tai anh bây giờ hơi ửng đỏ, trông rất giống
giấu đầu hở đuổi, anh tức giận mắng chủ nhiệm lớp trong hệ thống, “Cô ấy không mắc câu! Cô ấy không
giận vì bị ông ta nói thế! Dỗ cô ấy như thế có tác dụng quái gì đâu!”
Chủ nhiệm lớp: “Là cậu nói chưa đúng! Cậu phải vòng vo trước chứ, nói thẳng đột ngột vậy! Cô ấy
tưởng cậu đổi tính đấy!”
Thi Ân choáng váng nhìn đôi tai ửng đỏ của anh từ phía sau, anh đang dựa theo hình tượng giám đốc
để thả thính cô đấy à?
Tạ Minh ở bên kia hỏi đến cô bé gái kia, “Cháu gái của ông…” Ông lão kia bắt đầu hùng hổ nói, cái
con nhóc xui xẻo kia không phải cháu gái ông, là
quỷ ám vào tới hại nhà họ.
Tạ Minh hỏi tiếp, “Cháu gái ngoại khỏe vậy sao có thể là quỷ ám chứ?”
Ông lão hừ một tiếng, còn chưa trả lời thì nghe tiếng khóc từ ngoài truyền vào, tiếng khóc đó từ xa
tới gần sau đó có người khóc lóc chạy vào nhà.
“Ông già, xảy ra chuyện rồi… Anh Tử có chuyện rồi!” Là giọng của bà lão!
Bà tay vừa khóc vừa chạy vào, hơi sửng sốt khi thấy bọn họ nhưng bà không quan tâm mà nhào tới
trước ông lão khóc nói, “Anh Tử, Anh Tử đi rồi…” Bà nhào vào gối của ông lão khóc lớn, “Anh Tử số
khổ của mẹ, phải làm sao đây…”
Đi rồi? Anh Tử chết rồi?
Tạ Minh và Khổng Lệnh quay đầu nhìn Thi Ân và Dịch Nhiên khiếp sợ, chết… chết nhanh thế á? Chuyện
này… Đám Vương Khải Toàn không có cơ hội cứu Anh Tử