Edit: Pi sà Nguyệt
Cô bé đó vẫn là….
con người đấy à?
Mấy người làm nhiệm vụ trong phòng bị đôi mắt nhìn chăm chú trong khe cửa kia dọa lạnh sống lưng,
không ai dám dùng sức đẩy cánh cửa kia ra cả.
Phan Phan cầm tay Khổng Lệnh, cúi đầu không dám nhìn,
cô nàng run lẩy bẩy.
Nên làm sao giờ?
Lương Mẫn Mẫn liếc nhìn Vương Khải Toàn và Tạ Minh thì thấy Tạ Minh liếc mắt ra hiệu với mình, chị
đánh bạo hỏi: “Cái gì, em gái, búp bê gì thế?” Tạ Minh đứng ở cửa lấy gương đồng trong tay áo ra
lén lút soi cô bé thì thấy gương mặt tái nhợt của bé.
Cô bé là người…
“Búp bê của em.” Bé gái ở ngoài làm động tác xoa búp bê, “Búp bê mặc đồ cô dâu màu trắng á, búp bê
rất đáng yêu, em không thấy búp bê đâu nữa, các anh chị có thấy không?”
Giọng nói cùng hành động của cô bé làm mọi người sợ hãi, tất cả ở trong phòng lắc đầu bảo không
thấy.
Cô bé đờ đẫn, trên mặt xuất hiện vẻ thất vọng hiếm thấy, cô bé lầu bầu nói: “Búp bê đi đâu rồi ta?”
Sau đó quay đầu chạy ra, tiếng lê bước chân cực rõ.
Mọi người vội hỏi Tạ Minh, bé gái kia là người hay quỷ? Tạ Minh cau mày nói: “Con bé là người…”
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng đối diện, trong sân yên tĩnh vang lên tiếng đẩy cửa ‘kẹt
ket’, có vẻ cô bé đã vào phòng đối diện.
Căn phòng đối diện vẫn sáng đèn, là nhà của trưởng thôn.
Mọi người cảm thấy dù là người hay quỷ thì cô bé này vẫn rất kỳ lạ, cho nên mọi người đẩy cửa đi ra
ngoài.
“Khổng Lệnh, Phan Phan, hai người đi xem bé gái kia vào nhà làm gì.” Tạ Minh nhỏ giọng nói sau đó
chạy tới cạnh chăn bông có thi thể của Anh Tử trong sân.
Khổng Lệnh đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi tới cửa phòng trưởng thôn, Phan Phan níu tay áo của cậu
ta không rời.
Đám Vương Khải Toàn cũng đến cạnh thi thể với Tạ Minh, chăn bông khô máu hơi phồng lên nằm ở đây,
trông chẳng khác gì hôm qua cả, trông cứ như đang che lại thi thể.
Tạ Minh không nói gì mà ngồi xổm xuống đưa tay mở chăn bông ra.
Dịch Nhiên ở cạnh Thi Ân đưa tay che mắt Thi Ân theo bản năng nhưng lại bị cô giữ cổ tay, bàn tay
anh chạm nhẹ vào môi cô, cô nhỏ giọng nói: “Để tôi xem một chút.” Hơi thở không ngừng phả vào lòng
bàn tay của anh.
Không có gì hết, ngoài vết máu ở trên chăn bông ra thì chẳng thấy thi thể đâu nữa, nó biến mất
trước mắt bọn họ.
Sắc mặt đám Tạ Minh thay đổi, bọn họ nghe Phan Phan nhỏ giọng gọi: “Mau đến đây, trưởng thôn,
trưởng thôn nằm dưới đất, không biết có chuyện gì không…”
Vãi chưởng! Không lẽ cả trưởng thôn cũng đi đời nhà ma rồi à?
Trái tim mọi người níu chặt, bước vội đến, họ thấy trưởng thôn nằm trên mặt đất trong ánh đèn tối
tăm từ cánh cửa hơi hé ra, gương mặt ông ta xám trắng,
sau gáy có một ít máu đỏ sậm mà cô bé kia ngồi xổm cạnh ông ta, cô bé đưa tay sờ mặt ông ta…
“Dừng tay!” Tạ Minh đá cửa chạy vào, đưa tay giữ tay cô bé lại.
Mọi người vọt lại chặn ở cửa, trái tim đập thình thịch, có lẽ bọn họ đoán sai rồi, hung thủ giết
thôn trưởng và tàn sát cả thôn có lẽ không phải là Anh Tử mà là cô bé này…
Bé gái bị giữ tay ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tạ Minh, vội ôm lấy đầu nói, “Đừng đánh em, đừng
đánh em, em, em đang tìm búp bê.”
Khổng Lệnh vội đưa tay kiểm tra hơi thở của trưởng thôn, dừng một lát: “Không chết, còn thở.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, “Còn sống à?”
“Ừm.” Khổng Lệnh xoay nhẹ đầu của trưởng thôn, sau gáy có vết thương, máu dính vào tóc nhưng sắp
khô rồi, không chảy nữa, “Đầu tiên là nâng ổng dậy đã.”
Thi Ân thấy Khổng Lệnh đưa tay sờ vào chai rượu nằm ở cạnh chân trưởng thôn.
Vương Khảo Toàn đi tới giúp Khổng Lệnh đỡ trưởng thôn vào ghế, cho trưởng thôn uống một ngụm nước
ấm, trưởng thôn phun ra một hơi rồi tỉnh lại.
Trưởng thôn ôm đầu một lát mới nói được nhưng ông không rõ lý do tại sao bị thương, có điều ông nổi
giận khi thấy bé gái đang sợ hãi ngồi ở một bên, “Mày còn dám về à? Có phải con nhóc xui xẻo mày về
trả thù cho mẹ mày không?” Đưa tay đánh về phía bé gái, Tạ Minh đang định ngăn cản thì cái tát đã
dừng ngay trên mặt cô bé kia làm bé ngã xuống bên chân hắn, khóe miệng bé chảy máu.
“Mày đến đòi nợ hại, muốn hại chết tao cho mẹ mày à?” Ông ta còn định ra tay.
Tạ Minh giữ lấy tay ông ta, Khổng Lệnh lên tiếng, “Không phải cô bé, ông hôm qua uống say nên ngã
xuống đất, gáy đập vào nên bị thương, lúc con bé vào ông đã nằm dưới đất rồi, chúng tôi tận mắt
thấy, ông đừng trách con bé.”
Phan Phan nhìn cậu ta với ánh mắt ngạc nhiên, rõ ràng bọn họ đến với nhau nhưng chỉ thấy được hình
ảnh cô bé ngồi xổm trên đất rồi đưa tay sờ mặt trưởng thôn mà…
Trưởng thôn cũng hỗn loạn, tối qua ông ta uống nhiều thật, sau đó chẳng nhớ cái gì….
Nhưng nhiều người ngoài chỉ dạy ông như thế làm ông nổi giận, ông hất tay Tạ Minh ra rồi nói: “Tôi
dạy con gái mình thì liên quan gì đám người ngoài như các cô cậu? Tôi là cha của nó, dù đánh chết
nó thì chẳng ai làm gì được tôi!” Đứng dậy đá cô bé một phát, ông ta không có chỗ trút giận, vợ và
con trai của ông ta đều đi chầu trời hết rồi, nhất định là con nhóc này hại!
“Mày đến để hại nhà tao đúng không? Hại chết con trai và vợ tao rồi, giờ còn định hại chết tao à?
Mày muốn làm nhà họ Vương này của tao bị tuyệt hậu hả?” Trưởng thôn tức giận mắng.
“Đừng đánh con, đừng đánh con!” Bé gái vội né tránh, ôm đầu lùi về sau, bé khóc nói, “Con không hại
mẹ mà, không hại em trai, con chỉ về tìm búp bê của con…”
Trưởng thôn đẩy mọi người đang ngăn lại để đuổi theo: “Cả ngày chỉ biết ôm con búp bê kia đến hại
nhà tao!” Ông ta cầm chổi trong sân để đánh con bé nhưng khi thấy hình ảnh bên chăn bông thì cứng
người lại.
Ông ta nhìn chằm chằm chăn bông bị xốc lên, sau đó sợ hãi lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên bậc
thang, “Anh Tử, thi thể… Anh Tử đâu rồi?”
“Lão Vương! Có chuyện rồi!” Có người chạy từ ngoài cổng vào, chưa vào đã nghe thấy tiếng hô: “Cha
vợ ông đột nhiên chết rồi!” Lúc chạy vào không thấy thi thể trong chăn bông và bé gái đang ngồi
cạnh chăn bông thì sợ hãi hét một tiếng rồi vội lùi về sau, suýt ngã xuống, hoang mang hỏi, “Thi,
thi thể đâu rồi? Con bé này, sao lại… ở đây!”
Những người làm nhiệm vụ trong phòng giật mình, trưởng thôn không chết, người đầu tiên chết là cha
của Anh Tử….
“Sao đột nhiên chết vậy?” Mặt trưởng thôn trắng như đèn cầy, nhìn người kia chằm chằm, run rẩy hỏi,
“Tối qua, không phải tối qua còn tốt à?”
Người kia nhìn bé gái chằm chằm không dám đi tới cứ như sợ cô bé vậy, hắn cẩn thận nói với trưởng
thôn: “Nghe đâu là bị bóp chết đấy, có người nhìn thấy….
nhìn thấy con bé này xuất hiện ở cửa nhà
cha vợ ông lúc hai, ba giờ sáng hôm qua, còn nói cái gì đâu rồi, chạy đi đâu rồi, mau ra đây gì
đấy….
Không lâu sau mẹ vợ ông hét bảo cứu cha vợ ông, lúc chúng tôi vào thì người đi rồi…”
Bé gái ôm đầu khóc: “Không phải con, con không hại mẹ và em trai, con về tìm búp bê của con, búp bê
của con biến mất rồi…” Quay đầu nhìn người kia, “Chú thấy không?”
Người kia sợ tới mức chân run rẩy, vội nói, “Tôi, tôi chỉ tới báo tin thôi!” Nói rồi xoay người
chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa ồn ào nói, “Không thấy! Không thấy thi thể của Anh Tử! Con bé kia
ở nhà lão Vương!” Tiếng nói kia làm cả thôn kinh động.
Buổi sáng đầy mây và sương mù mờ mịt, năm rưỡi sáng nhưng chẳng thấy bóng dáng mặt trời đâu cả, mọi
người trong thôn tỉnh lại, chuyện nhà lão Vương đồn ầm khắp cái thôn nhỏ này — thi thể đột nhiên
biến mất, cô con gái hại chết con trai và Anh Tử nhà lão Vương đột nhiên xuất hiện ở nhà mẹ đẻ Anh
Tử, sau đó cha Anh Tử qua đời.
Đến sáu giờ sáng, người dân trong thôn nâng thi thể cha Anh Tử, mẹ Anh Tử và em trai ngốc đến sân
nhà lão Vương.
Sân không nhỏ toàn là người.
Mấy người làm nhiệm vụ nhìn thấy nhiều người thế thì sợ hãi, cái thôn cổ này vào đêm vắng lặng như
chỉ có nhà trưởng thôn đột nhiên xuất hiện rất nhiều người sống, chen lấn trong sân nói xen nhau —-
“Lạ thật đấy, tối qua lão Diêu còn tốt còn gì? Sao con bé đó xuất hiện cái ông ta chết rồi? Bác sĩ
thôn có kiểm tra rồi, bị bóp chết, tối qua có mỗi lão Diêu, mẹ vợ ông và An Tử ở nhà, tối qua bệnh
điên của An Tử lại tái phát, nhà sát vách nghe cậu ta làm ầm cả đêm, mẹ vợ của ông phải chăm An Tử
cả đêm, có mỗi lão Diêu ngủ một mình, cửa bị khóa rồi, có ai vào nhà bóp chết lão Diêu mà không làm
mẹ vợ ông phát hiện và cũng không làm hàng xóm chúng tôi thấy cơ chứ?”
“Đúng thế, lão Diêu ở thôn chúng ta cũng xem như là người tốt, không ai thù oán gì lớn cả.
Hơn nữa…
Sao trùng hợp thế nhỉ? Con bé nhà ông đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà ông ta, con bé vừa xuất hiện
thì lão Diêu đi đời nhà ma, thi thể của Anh Tử cũng biến mất…”
“Trưởng thôn, tôi nói một câu, chuyện này không phải do người làm ra được đâu… Nếu như không phải
Anh Tử hiện hồn về bóp chết lão Diêu trả thù thì do con bé nhà ông làm ra đấy, con bé này lạ kì
lắm, nói không chừng đã nhìn chằm chằm ông và nhà Anh Tử ròi, muốn hai nhà các ông chết hết.”
“Cho dù ban đầu Anh Tử bị cha nó ép về kết hôn cũng không hại chết cha đẻ của mình, tôi nghĩ là con
bé này…”
“Con bé này chắc bị quỷ nhập hồn để đòi nợ rồi, lão Vương à, lúc đó ông không nên giữ con bé lại!
Đuổi nó đi từ sớm thì con trai và Anh Tử của ông không chết rồi!”
“Đúng đấy, năm đó chúng tôi đều thấy con bé này ốm chết mới ném ra sau núi, sao đột nhiên nó khỏe
mạnh quay lại sau mấy ngày? Ôi, bây giờ chỉ
nghĩ thôi cũng thấy ghê rồi, ngọn núi đó chẳng sạch sẽ gì đâu, không chừng đã bị quỷ nhập hồn đi
gieo vạ cho thôn chúng ta đấy!”
“Lão Vương à, ông đừng không tin mấy cái này, ông tự tính xem từ khi con nhóc này sống lại, Anh Tử
nhà ông đã mất bao nhiêu đứa con trai rồi? Năm hay sáu đứa? Bây giờ ngay cả Anh Tử và cha của cổ
cũng bị hại chết, ông không tin thì mạng của ông cũng đi luôn đấy.”
Vô số giọng nói phụ họa, “Đúng thế.” “Còn không phải à?” “Ôi, lúc trước không nên giữ lại.” “Đáng
sợ quá.” “Đừng nói nữa, lỡ như con quỷ nhỏ này hận chúng ta…”
Nhiều âm thanh vang lên dưới chân trời với sương mù âm u, rất nhiều người đứng trong sân cứ như vô
số quỷ hồn không siêu thoát đang nói chuyện không ngừng, trong đấy còn xen với tiếng khóc vì sợ hãi
của mẹ Anh Tử và tiếng quát đầy tức giận của tên ngốc: “Cưới vợ! Cưới vợ! Đánh!