Edit: Pi sà Nguyệt
Mấy giờ rồi?
Kim chỉ nam trong phòng bò lên mười giờ rưỡi, cách thời gian bọn họ cứu bé gái chưa đến mười phút,
bé gái được Tạ Minh ôm vào lòng.
Sao có thể? Bé gái vốn không rời khỏi lòng của họ thì làm sao đi giết em trai ngốc của Anh Tử chứ?
Sao lại thành hung thủ được chớ?
Người trong thôn chạy ra chặn bọn họ trong hẻm, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng.
Bà lão ngồi khóc rống bên chân trưởng thôn, mái tóc xám trắng bù xù không còn hình dạng gì, đôi tay
khô héo rạn nứt run rẩy không ngừng, bà khóc rất lớn như muốn làm mọi người trong thôn nghe thấy,
bà khóc nói con trai số khổ của bà vừa ăn cơm ngủ ngon, bà đi WC về thì thấy con bé kia quỳ gối bên
giường của hắn bóp chết hắn rồi!
“Đây là muốn giết sạch nhà họ Diêu và nhà họ Vương mà! Anh Tử số khổ của mẹ! Cháu gái ngoại số khổ
của tôi nhất định bị con quỷ này cướp mạng rồi nhập vào thân thể nó hoàn hồn!” Bà khóc lớn, nói
lớn, “Sao số tôi khổ thế cơ chứ…”
Mấy người kia nhìn họ chằm chằm đầy tức giận cứ như nói bọn họ là đồng phạm của quỷ nhỏ, là đồng
lõa hại chết Anh Tử, hoàn toàn không phải kẻ sạch sẽ gì, từ lúc họ vào thôn thì Anh Tử bắt đầu xảy
ra chuyện…
“Không phải! Hung thủ không phải cô bé này!” Khổng Lệnh tức giận muốn giải thích nhưng bị nhiều
giọng nói khác đè lên.
Không ai nghe họ nói chuyện giống như chẳng ai nghe bé gái giải thích mà định tội cô bé lúc sáng,
giọng nói của họ nhỏ dần như bọt khí trong biển sâu vậy, chỉ ‘ba’ một tiếng rồi chìm trong biển.
“Bọn chúng là một nhóm đấy! Bắt bọn chúng lại, đừng để con bé kia chạy, nếu không nó sẽ quay lại
báo thù cả thôn chúng ta mất! Bắt bọn chúng giao cho bà đồng!” Không biết ai hô một câu như vậy.
Mắt trưởng thôn đỏ ửng, mang theo gậy gỗ ở cạnh tường vọt tới chỗ bọn họ, người dân trong thôn sau
lưng ông cũng vọt tới.
Bọn họ ôm bé gái lùi về sau cho tới khi đến cuối hẻm, không còn đường trốn.
Phan Phan sợ tới mức bật khóc, kéo tay Tạ Minh đang ôm cô bé la lên, “Làm sao giờ? Chúng ta… Chúng
ta không trốn được, mau giao bé gái cho họ trước! Những người này không phân rõ trắng đen, chúng ta
sẽ bị đánh chết mất!”
Mặt Tạ Minh cũng trắng bệch, bây giờ họ giao cô bé ra chẳng khác gì làm cô bé hắc hóa cả.
Nhưng
không giao ra thì… họ trốn kiểu gì?
“Bọn họ điên nhưng chúng ta có điên đâu?” Khổng Lệnh đẩy Phan Phan ra rồi đi tới một bước, tức giận
nói với người dân, “Cô bé vẫn luôn đi với chúng tôi, cô bé…”
“Bốp” một tiếng cắt ngang lời của cậu ta đang nói, trưởng thôn xông đến đánh cậu ta một gậy không
cho cậu ta cơ hội nói chuyện, một gậy đó đánh ngay trán cậu, cậu ta đau tới mức sầm mắt, máu không
ngừng chảy từ trên trán cậu ta xuống, chảy vào trong mắt cậu ta làm mọi người trước mắt cậu ta bị
nhuộm thành màu máu…
“Khổng Lệnh!” Mấy người làm nhiệm vụ bị dọa sợ, cuống quít kéo cậu ta về nhưng một gậy kia như báo
hiệu cho cơn mưa vậy, sau đấy người dân lập tức đánh về bọn họ.
Thi Ân đứng đằng sau híp mắt nhìn Khổng Lệnh bị đánh vỡ đầu chảy máu, eo cô bị Dịch Nhiên kéo lại
vào trong lòng anh, anh xoay người nhét cô vào trong góc tường, cô ngửa đầu thì thấy lưng của anh,
anh chắn trước người cô, một tay cắm vào trong túi quần nhìn tình cảnh trước mắt, anh không giúp đỡ
cũng chẳng nói gì.
Đám người dân trong thôn bị điên ấy cứ như chẳng thấy anh, chỉ đánh đám người làm nhiệm vụ xuống
đất chứ không đánh về phía cô và Dịch Nhiên.
Nhiều người như thế, âm thanh cũng nhiều, mọi người cứ như bị điên rồi vậy, Thi Ân hoàn toàn không
thấy ai bị đánh ngã trước, ai lên đánh trả lại đầu tiên, chỉ nghe thấy tiếng người sợ hãi không
ngừng vang lên, “Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!”
Thi Ân vôi kéo tay Dịch Nhiên rồi nhón chân nhìn qua bả vai anh thì thấy Khổng Lệnh tay cầm thắt
lưng dính máu đứng quay đầu trong đám người hỗn loạn, cậu đánh ngã người đánh Phan Phan xuống đất,
sau gáy người kia là máu đang chảy, chẳng biết đã chết chưa.
Phan Phan bị dọa tới mức bối rối, run rẩy khóc lóc, “Chết, chết rồi ư?”
Thi Ân nhìn Khổng Lệnh như vậy thì hưng phấn, cô nói chuyện với Ivan và Tengu trong hệ thống: “Tôi
phải bắt Khổng Lệnh về, cậu ta nhất định là một nhân vật phản diện ưu tú, tạo cơ hội cho tôi đi.”
Ivan: “Cậu ta? Năng lực và lai lịch của cậu ta không rõ.” Thi Ân: “Cậu ta không đơn giản, con muốn
cậu ta.” Tengu lên tiếng: “Được.”
===============
Khổng Lệnh cầm thắt lưng run run, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã khiến đám thôn dân nổi điên đi tới đánh
chết bọn họ.
Rất nhiều người, người kéo tay giữ bọn họ, đè họ ra đất, họ không ra tay thì sẽ bị đánh thậm chí là
chết…
Tạ Minh không biết mình bị ai đánh ngã xuống đất, cô bé trong lòng hắn cũng ngã xuống ven đường
giống như con chuột ven đường có thể bị người ta dẫm chết bất cứ lúc nào.
Tạ Minh giây dụa muốn đi tới nhưng bị người đè xuống đất, hắn thấy trưởng thôn đánh người đỏ mắt
lao về phía bé gái, cầm gậy dính máu mắng: “Tao nên đánh chết con quỷ xui xẻo như mày từ sớm rồi!”
Sau đó đánh một gậy xuống người cô bé.
“Bốp” một tiếng, cô bé kia ngã xuống đất với dòng máu tươi, nằm không nhúc nhích rồi nói câu cuối
cùng: “Không phải lỗi của con….”
Một gậy, hai gậy đánh xuống lên người cô bé, máu tươi không ngừng trào ra, bắn tung tóe khắp mặt
đất rồi bắn lên quần Khổng Lệnh đang muốn bò qua cứu cô bé, hắn và Khổng Lệnh sởn tóc gáy, không
nói được câu gì.
Khổng Lệnh bị người sau lưng đánh ngã xuống đất, quỳ trên mặt đất nhìn cô bé chết không nhắm mắt
kia, sau lưng cô bé là nhà bà ngoại của bé, cửa lớn mở ra, ánh đèn yếu ớt trong sân chiếu lên chăn
bông được đặt trên ghế nằm bên ngoài, người nằm trên ghế là tên ngốc đã chết rồi, ghế nằm bị gió
đẩy kêu ‘cọt kẹt cọt kẹt’….
Sương sớm xuất hiện bao phủ toàn bộ đêm đen, mọi người có chút thay đổi chỉ có cô bé chết trước mắt
cậu ta chớp đôi mắt nhiễm đỏ kia, môi nhẹ nhàng mở đóng nói một câu: “Không phải lỗi của con.”
Sương mù bao lấy bọn họ, cậu ta không thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng
gào, bọn họ gào: Giết người, quỷ giết người, mau, mau chạy về miếu Sơn Thần…
Vô số người đạp lên người Tạ Minh, hắn biết, xong rồi, thôn này xong rồi, bọn họ cũng xong rồi…
Nhưng đây chỉ mới ngày thứ hai thôi, sao lại như thế? Tại sao? Là vì sai lầm của họ ư?
Hắn giãy dụa muốn bò dậy nhưng một thôn dân vứt chiếc liềm trong sương mù dày đặc, sau đó treo lên
cổ hắn rồi cắt đứt cổ họng của hắn.
Máu trong cổ họng hắn không ngừng trào ra, sau đó hắn ngã xuống đất —- Tất cả trở nên yên tĩnh,
không nghe được âm thanh gì nữa.
=====================
Hắn nghe thấy tiếng ‘tách tách tách’ trong màn đêm, âm thanh quen tai kia giống như là tiếng báo
giờ trong đồng hồ treo tường trong phòng bọn họ, nó sẽ báo giờ vào 0 giờ tối.
Hắn mở mắt ra thì thấy mấy đôi mắt hoảng sợ như mình —–
Hắn thế mà, thế mà ở trong phòng lúc trước, tất cả mọi người làm nhiệm vụ cũng ở đây, mọi người
hoặc đứng hoặc ngồi, tất cả đều mở mắt vào lúc 0 giờ giống hắn, mọi người đã trở lại căn phòng này.
Không ai nói gì vì ai cũng chưa phục hồi tinh thần sau cái chết lúc nãy.
Chuyện gì đã xảy ra? Bọn
họ lúc nãy… không phải chết hết rồi à? Sao tự dung lại về phòng rồi?
Đồng hồ trên tường dừng vào 0 giờ 1 phút.
Tiếng khóc trong sân rất quen tai, là tiếng gào khóc của bà lão kêu Anh Tử số khổ, gọi cháu gái
ngoại số khổ…
Mọi người trong phòng rùng mình, giọng nói này….
Giọng nói này của mẹ Anh Tử mà? Những câu này họ
đã nghe một lần rồi.
Gió đêm thôi cửa sổ ra, bọn họ thấy hình ảnh trong sân —–
Thi thể Anh Tử bị che dưới chăn bông mà trong sân có rất nhiều người, người trong thôn, mẹ Anh Tử
khóc lóc ngay giữa sân, bên người bà là ông bố không di chuyển được của Anh Tử và tên ngốc không
ngừng hô “Cưới vợ! Cưới vợ! Sinh đứa bé!”.
Thôn trưởng ngồi ủ rủ trên bậc cấp, mọi người trong thôn đang an ủi ông ta.
Mặt mọi người trong thôn tái nhợt, sởn hết tóc gáy, Phan Phan ngồi trong ghế dưới cửa sổ che mặt
khóc lớn, run rẩy nói, “Đây là, chuyện gì thế?
Chúng ta trở lại lần nữa à? Phải… chết lần nữa ư?”
Những hình ảnh trong sân không phải đã xảy ra một lần rồi à? Lúc Anh Tử vừa chết, mọi người rời đi,
thi thể Anh Tử biến mất, lão Diêu bị bóp chết ở nhà, mà bé gái đứng ở cửa hỏi họ có thấy búp bê của
bé không…
Thi Ân kiểm tra cột nhiệm vụ, chỉ số sợ hãi của họ đã tăng lên 60% sau lần chết lúc nãy.
Quả nhiên cái chết sẽ làm người ta sợ hãi mà.
“Sao lại… sao lại thế…” Lương Mẫn Mẫn vẫn còn chìm trong cái chết của mình, chị ta bị các thôn dân
điên cuồng kia làm bậy, sau đó bị đẩy vào tảng đá ven đường mà chết.
“Xem hệ thống của các cô cậu đi.” Dịch Nhiên dựa vào tường, lạnh lùng nhắc nhở, “Thời gian không
quay lại mà đang ở rạng sáng ngày thứ ba, tất cả mọi người đã chết một lần, cột nhiệm vụ có ghi
chép lần chết của các cô cậu và cả nhiệm vụ mới nữa.”
Mọi người vội kiểm tra nhiệm vụ, quả nhiên trong đấy đã ghi thời gian là rạng sáng ngày thứ ba, mà
trong cột nhiệm vụ của họ đều hiện lên — Ghi chép lần chết: Vương Khải Toàn bị cuốc đập chết.
Tạ Minh bị người dân dùng liềm cắt đứt cổ họng lúc hoảng loạn.
Phan Phan bị dẫm chết.
Ngoài Dịch Nhiên và Thi Ân thì chỉ mỗi Khổng Lệnh không bị ghi chép lần chết.
Thi Ân dựa vào bàn quan sát sắc mặt của Khổng Lệnh, mặt cậu ta vẫn dại ra như đang giãy dụa trong
địa ngục, con mắt cậu ta hơi giật khi thấy cột nhiệm vụ.
Cậu ta… chưa chết ư?
Mọi người nói nhiệm vụ vừa cập nhập của mình ra, mọi người đều như vậy, bọn họ phải phán đoán lần
nữa rồi ngăn cản việc cả thôn bị tàn sát, thay đổi kết cục của họ và thoát khỏi thôn.
Chỉ có nhiệm vụ của Khổng Lệnh vẫn là nhiệm vụ cũ, cậu ta nhìn nhiệm vụ nữa ngày, chuyện gì xảy ra?
Chỉ có cậu ta không chết? Tại sao?
Trong sân yên tĩnh lại cứ như giây trước có người khóc nhưng bây giờ thì không.
Trưởng thôn uống rượu trong phòng, thi thể đón gió ngoài sân, sương mù xuất hiện, đồng hồ quả quýt
trên tường nhảy tới lúc trưởng thôn uống say — bốn giờ sáng.
Trưởng thôn ngã xuống đất, ông ta uống nhiều nên ngã xuống, bình rượu lăn khắp nơi.
Mọi người nhìn đồng hồ trên tường chằm chằm.
Dịch Nhiên ‘hừ’ một tiếng đầy thất vọng cực rõ ràng trong phòng, “Các cô cậu tính đợi chết lần nữa
à?”
Tạ Minh liếc nhìn anh, không còn tâm trạng gây chuyện với anh nữa, tâm trạng của hắn lúc này đang ở
dưới đáy vực, hình ảnh cô bé kia bị đánh chết ngay trước mắt không ngừng bám lấy hắn, ngón tay của
hắn lạnh lẽo, hắn đưa tay xoa mặt rồi tỉnh táo nói, “Xem ra hai ngày sau sẽ lặp lại nội dung để
chúng tôi tìm thấy được lỗi, sau đó thay đổi kết cục, thời gian sẽ nhảy tới lúc phát sinh mọi
chuyện.”
“Thời gian này…” Giọng Vương Khải Toàn hơi trầm lại, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thi thể của Anh Tử
biến mất rồi, “Là khi