[Quán trọ có vấn đề]
Quản Trọng Lục đã làm chân chạy vặt ở quán trọ Hòe An được ba tháng.
Quán trọ Hòe An tọa lạc gần ngay bến tàu Biện Hà, ban ngày có vô số người buôn kẻ bán, người đi đường và du khách qua lại tấp nập, theo lẽ thường hẳn nên làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Thần Tài giống như thù dai nơi đây, đi tới đi lui cả con đường nhưng lại không chịu vào cửa căn trọ này.
Rõ ràng quán ăn và tửu lầu hai bên làm ăn phát đạt đến nỗi vào giờ cơm còn phải xếp hàng dài mà ở tiền sảnh lữ xá lớn như Hòe An lại như cũ không đầy kín người, hai mươi tư gian phòng khách cũng hiếm khi kín chỗ.
Tuy làm ăn không quá hưng thịnh nhưng cũng chẳng phải quá tệ, không chóng thì chầy cũng có những lúc cao điểm như vào giờ ăn trưa hay là giờ điểm tâm.
Quán trọ Hòe An giống như loài cỏ dại nào đó không cần tưới nước cũng có thể sống, nó tồn tại một cách âm thầm, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của vùng Biện Hà này.
Không ai trong số những cư dân xung quanh có thể nói rốt cuộc tiệm này đã khai trương từ khi nào.
Cho dù là ông lão bảy tám chục tuổi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện cũng đã có kí ức về quán trọ treo tấm biển bạc màu bất biến theo năm tháng này, nó an tĩnh mà lặng lẽ đứng ở vị trí cố định đó.
Vào thời điểm buôn bán không bận rộn, mọi người cũng tự nhiên nhàn nhã theo.
Nhưng kì quái là mức lương mà quán trọ Hòe An trả cho tất cả người làm, từ đầu bếp sư phụ cho đến những người chạy việc ở hành lang, tất cả đều cao gấp đôi những nơi khác.
Quản Trọng Lục lúc đầu còn tự hỏi, làm sao lại có ông chủ nào hào phóng đến thế, dựa vào số lượng khách ra vào như mọi ngày mà trả lương cao vậy là điều không thể.
Về sau gã mới được một tên hầu bàn khác tên Chu Ất nói cho hay, hóa ra thu nhập chủ yếu của quán là đến từ công việc kinh doanh khác của chưởng quầy — nhận làm nha lang(1) cho người ta.
(1) Nha lang (牙郎): dùng để gọi người môi giới lúc xưa.
Cái gọi là nha lang chính là người quan trọng phụ trách làm trung gian, bắc cầu giữa người mua và người bán.
Ví dụ như một tên phú thương mới đến, muốn thuê người làm đáng tin nhưng trời xa đất lạ không biết thuê thế nào, sẽ thuê nha nhân để giúp chính mình tìm được người làm thích hợp.
Nếu cố chủ đồng ý thuê người, nha nhân ngay lập tức có thể nhận được một khoản nhỏ từ tiền thuê.
Ngoài làm môi giới tìm giúp việc, cũng có nha nhân phụ trách hỗ trợ đặt mua đồng ruộng, chọn mua hàng hóa, sang tên cửa hiệu, phác thảo khế ước vân vân...!
Nha nhân trong thành không ít, mỗi người đều có sở trưởng riêng.
Nhưng rốt cuộc chưởng quầy giúp mua bán loại gì thì tựa hồ như cũng không ai hiểu rõ, chỉ biết hình như là hỗ trợ giới thiệu thợ thủ công thích hợp với yêu cầu của khách, cho người trong tay đầy bạc.
Chạy bàn ba tháng, Trọng Lục luôn cảm thấy, người của quán trọ này từ trên xuống dưới đều có vấn đề.
Chạy bàn cùng gã có Chu Ất, so với gã thì tuổi nhỏ hơn, nhìn cũng chỉ mười tám mười chín, ban ngày thường thích nói thích cười, tính tình cũng siêng năng dễ chịu.
Chỉ là vừa đến đêm...!tình hình hơi khác một chút...!
Chu Ất buổi tối đôi khi sẽ nói mớ.
Nói mớ thì không có gì lạ, chỉ là nội dung mà nó nói thật khiến cho người khác sợ hãi.
Trọng Lục lần đầu tiên nghe được Chu Ất nói mớ là khi gã mới bắt đầu làm chạy bàn ở quán trọ Hòe An được ba ngày.
Gã và Chu Ất cùng dùng chung một gian phòng nhỏ ở hậu viện, hai cái giường bị ngăn bởi một bàn cơm ở giữa, cho nên lúc nằm trên giường, nhìn thoáng qua sẽ không thấy rõ người nằm giường đối diện.
Lúc ấy Trọng Lục bận rộn cả một ngày, đầu dính gối đã lập tức ngủ rồi, nửa đêm bỗng nhiên lại bị một tràng tiếng nói chuyện liên miên kéo ra khỏi giấc ngủ.
"Đừng mở mắt, ngàn vạn lần chớ mở mắt."
Quản Trọng Lục giật mình, tỉnh giấc.
Vừa mở mắt đã nghe thấy Chu Ất nói, "Ngươi xem, ta đã bảo ngươi đừng mở mắt mà."
Trọng Lục thử hỏi một câu, "Tiểu Chu?"
"Suỵt! Đừng nói chuyện! Sẽ bị phát hiện đấy!"
Trọng Lục cả người bối rối, bò dậy khỏi chăn, nhìn xung quanh.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng gió liu riu như nói nhỏ, nhánh cây ngoài cửa sổ đong đưa, in bóng lên lớp giấy dán(2).
"Tiểu Chu? Ngươi nói cái gì vậy?"
"AAAAA, ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có nhìn dưới gầm giườ[email protected]#¥%¥..."
Giọng Chu Ất rất nhỏ, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh, gần như sắp bị loạn thần kinh, câu nói kế tiếp tất cả đều mơ hồ thành một đoàn.
Trọng Lục cảm thấy cơn ớn lạnh từ sống lưng lan dọc hết toàn thân, rùng mình một trận.
Dưới giường có cái gì?
Gã đông cứng tại chỗ, đầu óc mơ màng, bị dọa sợ nên giọng nói run rẩy, "Chu Ất! Tiểu tử, ngươi muốn nói cái gì vậy! Cái gì dưới giường!"
"Ngươi không biết sao? Quán trọ này, đã vào thì không thể đi ra."
Nói xong câu này, Chu Ất trở mình, bắt đầu ngáy.
Trọng Lục sửng sốt trong chốc lát mới cơ hồ ý thức được tên tiểu tử thối này đang nói mớ.
Gã nhẹ nhàng thở phào, rồi chung quy lại lo lắng rằng đó không chỉ đơn giản là nói mớ, giằng co nửa đêm không ngủ.
Ba ngày hai lần nói mớ còn chưa đủ, thỉnh thoảng Chu Ất lại còn mộng du.
Có một lần Trọng Lực nửa đêm mắc tiểu nên tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa trực tiếp tiểu ở trên giường đất(3).
Chu Ất ngồi xổm bên giường của nó, hai mắt mở thật to, trên mặt nở nụ cười quái đản, nhìn gã chằm chằm.
"Tiểu Chu...!Ngươi mẹ nó lại phát điên cái gì!" Trọng Lục ôm chăn rụt về phía sau.
Chu Ất nhìn gã, trong miệng liên tiếp lầm bầm những âm thanh quái lạ không có ý nghĩa, sau đó bỗng nhiên nói, "Hồ Vận Thông, mười hai.
Trương Nhị Nương, ba mươi mốt.
Tiền Hỉ, ba."
Nói xong, nó dùng động tác cứng đờ để đứng lên, xoay người bò về giường mình, đắp chăn lên rồi khò khè ngủ.
Ba cái tên mà Chu Ất nói, Trọng Lục đều biết, đó là người từ vài hộ sống với buôn bán ở gần quán trọ.
Vì vậy, ba ngày sau, khi tin Tiền Hỉ bị xe ngựa chạy nhanh trên đường tông chết truyền tới tai, trong lòng Trọng Lục lộp bộp một tiếng.
Ông chủ tiệm gạo Hồ Vận Thông đột nhiên ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử, cũng là vừa tròn mười hai ngày sau.
Một tháng sau, người đưa rượu cho quán là Trương Nhị Nương mãi không đến, ngược lại một tiểu nhị khác tới.
Hắn ta nói cho Trọng Lục hay rằng Trương Nhị Nương bị phong hàn, vừa mới qua đời.
Là trùng hợp sao?
Trọng Lục cũng đã từng bóng gió hỏi Chu Ất nhưng Chu Ất luôn gãi đầu, ngượng ngùng nói với gã rằng mình căn bản không nhớ gì cả.
Bây giờ Trọng Lục đi ngủ sẽ lấy bông gòn nhét tai, có thể không thức đêm thì tuyệt đối không thức đêm, bởi vì gã luôn sợ, sợ rằng một ngày nào đó sẽ nghe thấy tên mình từ miệng Chu Ất.
Liêu sư phó phụ trách trong bếp ở phía sau cũng là một người quái đản.
Vị Liêu sư phó này người cao gầy tựa như cây trúc, lầm lì, ít lời, không thích nói chuyện, trong tay luôn cầm một ấm tử sa(4) tinh xảo rồi bình thản mà nhấp hai ngụm trà đặc từ miệng ấm.
Ngoài tài nghệ nấu nướng lợi hại, hắn cũng mang một khí thế không giận nhưng dọa người chớ đến gần, một đám thủ hạ làm công của hắn đều được huấn luyện cho chân tay nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, rất có tầm nhìn.
Đôi khi đại đường có vị khách say rượu gây náo loạn, Liêu sư phó sẽ cầm ấm trà từ sau bếp đi ra, bên hông dắt một con dao phay, không nói chuyện cũng không động thủ, chỉ đứng đó nhìn người gây chuyện.
Tám chín phần mười, đám nháo loạn sẽ tự giác thối lui.
Trọng Lục đã từng nghe khách quen nói qua, Liêu sư phó này lúc trẻ là đao phủ, trên tay đã đoạt không biết bao nhiêu mạng người.
Tuy không biết lời đồn là thật hay giả nhưng sát khí trên người Liêu sư phó mà người khác không có là thật.
Trọng Lục có chút sợ Liêu sư phó.
Không chỉ Trọng Lục, có khi là cả ông chủ cũng sợ Liêu sư phó.
Hơn nữa, Trọng Lục để ý rằng hình như đến bây giờ, Liêu sư phó chưa bao giờ cho thêm lá trà hay là thêm nước vào ấm...!
Ấm trà nhỏ như vậy, được cầm trong tay suốt ngày, chỉ cần mấy ngụm đã uống sạch sẽ.
Nhưng Liêu sư phó lại chưa bao giờ châm nước thêm.
Cũng có lẽ là lúc gã không chú ý thì châm, nhưng vào lập xuân(5) lần trước, toàn bộ người trong quán cùng nhau ăn bánh xuân, suốt một canh giờ Liêu sư phó không đi thêm nước nhưng vẫn luôn duy trì lặp lại động tác kề môi bên miệng ấm để nhấp trà.
(5) Tiết lập xuân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 2 khi kết thúc tiết đại hàn và kết thúc vào khoảng ngày 18 hay 19 tháng 2 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết vũ thủy bắt đầu.
Là một trong hai mươi tư khí tiết theo lịch TQ, VN, NB, TT.
Ví dụ: Lập xuân 2022 rơi vào ngày 4 tháng 2.
Trong ấm đó là trà thật sao? Vì sao mà giống như mãi mãi vẫn uống không hết?
Lòng hiếu kì của Trọng Lục dâng lên, luôn muốn tranh thủ để xem thử bên trong ấm trà một lần.
Nhưng là hết lần này tới lần khác Liêu sư phó đều cầm ấm trà không rời tay, không cho gã có cơ hội.
Một trong những người làm có Tiểu Thuấn, là một thiếu niên có phần hướng nội tuy rằng làm việc rất cần mẫn, nhưng cho dù đánh tám gậy tre cũng không thể ra được cái rắm gì sầu được như thế.
Nhưng Tiểu Thuấn còn có một thói quen cổ quái nữa đó là lúc ăn cơm luôn chia ra phân nửa đặt bên cạnh, nói là để cho bằng hữu của y ăn.
Vấn đề là chưa ai thấy qua "bằng hữu" của Tiểu Thuấn.
Mà càng thêm quỷ dị là, phân nửa đồ ăn kia, luôn biến mất vào lúc hết giờ cơm.
Lúc đầu Trọng Lục tưởng Tiểu Thuấn ăn, nhưng có một lần, Tiểu Thuấn vừa gạt thức ăn ra hai nửa xong liền bị Liêu sư phó kêu đi giúp Thái Diếu dọn đồ ăn, những người khác cũng bận việc của mỗi người, trên bàn cơm chỉ có