[Cửu Loan Tiên tử]
Nữ quan che mặt cắn đứt đầu ngón tay, ấn tay kí huyết ấn ở cả hai tờ khế ước.
Lúc nàng đang làm, Trọng Lục chú ý có một chỗ kì lạ.
Màng lụa đen hình như bị thứ gì đó làm cho lay động một chút.
Hai tay nàng đều đặt trên quầy, Thái Hi cũng không chạm vào, đại đường cũng không có gió hay muỗi...!Là thứ gì động vào khăn che mặt của nàng thế?
Đang tự hoài nghi chính mình nhìn nhầm, thì bỗng nhiên ở vị trí má phải trên khăn che mặt nhô ra một chút, giống như có một ngón tay từ bên trong muốn giơ ra lại lập tức rút về bên trong khăn che mặt vậy.
Trên mặt nàng có...!thứ gì à?
Chỗ đó cũng đâu phải vị trí của mũi đâu?
Trọng Lục đột nhiên bắt đầu tò mò rốt cuộc là gương mặt thế nào bên dưới màng lụa đen kia...!Chẳng lẽ nàng cũng bị uế ăn mòn?
Sau khi chưởng quầy nhận lấy khế ước, lại chăm chú nhìn nữ quan trước mặt, "Nhớ kĩ, năm năm, một ngày cũng không được thiếu.
Một khi bị bại lộ bất kì thứ gì, các ngươi phải ngay lập tức báo cho ta hay, kể cả khi ngươi không cảm giác có cái gì bất thường."
Hai vị nữ quan gật đầu đáp ứng, ngay sau đó liền dắt tay nhau ra ngoài.
Vì thế Trọng Lục đi theo sau để giúp mở cửa, nhưng trong nháy mắt gã đi ngang vị nữ quan che mặt kia, Trọng Lục ngay lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh cực kì khác thường, ngửi thấy mùi tanh ngọt đến gay mũi, gã không khỏi chuyển mắt nhìn qua, đúng lúc lại thấy thứ gì đó bên dưới màng lụa đen đang nhô ra.
Hình như...!cái thứ đó giống con giun...!
Chỉ trong một chớp mắt, hai người nữ quan kia đã đi xa.
Trọng Lục nhanh chóng khóa cửa, quay đầu lại nhìn, thấy chưởng quầy đang thu về bản khế ước còn lại trên bàn.
Trọng Lục đưa túi tiền cho chưởng quầy, "Ông chủ...!Đây là công việc nha nhân làm ăn của người?
Trong mắt Chúc chưởng quầy mang theo ý cười nhìn gã, "Thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kì của ngươi rồi chứ?"
"......"
"Ta biết ngươi vẫn luôn muốn làm rõ xem rốt cuộc quán trọ của chúng ta sao lại thế này.
Hiện tại dù sao ngươi cũng đã dính vào uế, không ngại cho ngươi xem nhiều chút."
"Kiện đồ đó...!là kiện áo cưới của La gia nương tử sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy bộ quần áo đó...!có phải có vấn đề hay không?"
Chưởng quầy lấy ra một bầu rượu từ dưới quầy, lại cầm thêm hai chén rượu lấy từ trên giá, từ từ rót đầy rồi đưa cho Trọng Lục một chén.
Chưởng quầy tối hôm nay hình như hơi khác với bình thường...!Hình như dễ tiếp cận hơn một chút.
Thường ngày chưởng quầy tuy sẽ cùng mấy vị khách thân thiết cười đùa, cũng sẽ gật đầu chào hỏi với bọn họ nhưng sự lười biếng và hời hợt thông qua từng cử chỉ, hành động của y như đang tạo một làn ranh xung quanh mình, ngăn cách y với tất thảy xung quanh, khiến không ai vượt qua được.
"Ngươi hẳn đã nghe về sóng gió của La Cẩm Trai rồi? Bọn họ có quy tắc không bán đồ cưới, đồ tang cũng là sau giông tố nọ mới có." Ngón tay chưởng quầy mân mê vẽ một vòng tròn dọc theo mép chén, tạo nên những âm thanh ù ù kéo dài.
Trọng Lục gật đầu nói, "Ta đã nghe người ta nói qua."
"Thật ra La gia nương tử có mang theo uế, hơn nữa là vừa sinh ra đã mang rồi.
Cũng đúng là uế này cho nàng một thiên phú bất thường, như tay nghề thêu hoàn mỹ kiêu sa và cả cách may độc đáo động lòng người.
Nàng vẫn luôn biết mình khác mọi người, vì những vóc dáng áo váy và cách thêu thùa đó như bị nhét vào đầu, nàng không có lựa chọn, chỉ có thể đem chúng từ trong đầu may ra.
Nếu nàng thử kháng cự, những suy nghĩ đó liền sẽ hoàn toàn chiếm hết đầu óc khiến ăn không ngon, ngủ không yên, cho đến khi chịu may ra những thứ đó, nó mới tha cho nàng.
Lúc đầu nàng cũng không thấy việc này có vấn đề, chỉ nghĩ đó đều là linh cảm sáng tạo của nàng, là thiên phú do Thất nương nương và ông trời ban tặng, thẳng đến khi nàng bắt đầu may vá áo cưới..."
Trọng Lục nghiêm túc lắng nghe, tinh thần dần dần bị hút vào chuyện xưa mà chưởng quầy kể.
Chưởng quầy nhấp một ngụm rượu, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán, "Quần áo bình thường, công dụng của chúng là che chắn cơ thể người mặc, thể hiện địa vị.
Nhưng áo cưới do vị nương tử nhà họ La kia may sẽ thực sự mặc vào người."
"Mặc vào người?"
"Trong mấy lời đồn đãi ngươi nghe, có phải có vị tân nương tên là Nhụy Châu đúng chứ? Tướng mạo của nàng vốn bình thường, nhưng sau khi mặc vào kiện áo cưới kia, dung nhan lại càng ngày càng đẹp.
Rồi từ đó nàng bắt đầu ngày ngày mặc áo cưới không chịu cởi, cả khi có thai cũng không, hơn nữa cả người còn trở nên điên điên khùng khùng.
Đến khi đủ tháng thì áo lại siết chặt vào người, người bên Trần gia sợ bị ảnh hưởng đến đứa bé, mới sai nha hoàn và mấy mụ người ở đè tay chân nàng, cưỡng ép nàng cởi áo cưới.
Nhưng sau khi cởi, cả người lẫn thai nhi trong bụng đều cùng thiệt mạng, mấy nha hoàng và các mụ ở có mặt hôm đó đều bị đuổi việc, có người còn bị tâm thần bất ổn, bị đưa về nhà nhốt lại."
Trọng Lục vội gật đầu nói, "Đúng, đúng, ta đã nghe chuyện này.
Hình như này là sau khi La gia nương tử tiếp quản La Cẩm Trai không bao lâu đúng chứ?"
"Đúng vậy.
Bởi vì sự kiện đó, nàng thiếu chút nữa bị Trần gia đưa vào đại lao.
Nhưng...!ngươi có đoán được những nha hoàn, người ở hôm đó đã thấy gì không?"
Trọng Lục suy nghĩ trong chốc lát, thành thật nói, "Ta đoán không ra cái gì có thể dọa cho người ta đến phát điên."
Chưởng quầy thở nhẹ một tiếng, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt trắng như tuyết của y mê hoặc và kì dị trong bóng đêm, "Quần áo đó đã trở thành làn da của nàng, bao quanh hết cả cơ thể của nàng, bao gồm máu thịt, nội tạng, xương cốt và...!thai nhi.
Cho nên, khi bọn họ lột da nàng...!ngươi biết chuyện gì xảy ra rồi đó."
Trên mặt Trọng Lục lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nếu thứ mà họ kéo ra là da, thì nội tạng, máu thịt...!và cả đứa bé còn chưa được sinh ra của nàng, tất cả đều sẽ...!văng ra.
Nghĩ lại, những mụ người ở và mấy đứa nha hoàn vốn chỉ nghĩ thứ mình cởi chỉ là một bộ quần áo, lại không ngờ rằng sẽ phải nhìn thấy máu ruột chảy khắp sàn, nhìn thấy thai nhi đã thành hình rớt ra, thấy cảnh cô nương Nhụy Châu đáng thương đó run rẩy trợn trừng hai mắt trút hơi thở cuối cùng.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi họ phát điên.
Trọng Lục cảm thấy bánh Hồ gã ăn lúc tối muốn trào khỏi cổ họng, nhanh chóng uống một hớp rượu để đè cảm giác kia xuống, bình phục tâm tình, lại hỏi, "Vậy...!vật có tà tính như vậy, hai vị nữ quan kia bỏ ra số tiền lớn vậy để mua làm gì? Hơn nữa, họ lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy, tiền công của phương sĩ bây giờ cao đến vậy sao?"
Chúc chưởng quầy lại lần nữa rót rượu vào chén Trọng Lục, từ từ nói, "Ta đã nói ngươi rồi, uế này tuy rằng sẽ làm rối loạn, nhưng chúng cũng có quy tắc của riêng nó.
Chỉ cần có thể lần mò được những quy tắc đó, thì có thể ở mức độ nhất định mà...!lợi dụng chúng.
Giống như áo cưới do La gia nương tử may, tuy rằng sẽ dần ăn mòn thân thể vật chủ, ảnh hưởng đến tinh thần vật chủ.
Nhưng nó có thể giúp vật chủ nó có được một dung nhan mỹ lệ không gì sánh bằng.
Cho nên, nếu lợi dụng điểm này, thì phải tìm được giới hạn của nó, khống chế những tổn hại mà nó gây ra, lợi dụng chúng trở thành cái bổ ích, là có thể cho người ta sử dụng nó rồi.
Cũng giống với những dược liệu có công dụng mạnh mẽ nhưng mang độc vậy.
La gia nương tử vô pháp ngưng việc may vá những chiếc áo cưới kia, còn một số người bất hạnh bị phá hủy gương mặt vì đủ nguyên do.
Có thể là bị lửa bén, có thể là bị côn đồ hủy dung, có thể là trời sinh đã có tật.
Mà áo cưới này chính là thứ thuốc có thể trị liệu cho họ.
Thay vì để nàng dùng mọi cách để giấu những bộ váy cưới đó, rồi ngày đêm bị những chiếc váy cưới đó tản ra uế khí tra tấn, không bằng nghĩ ra cách lợi dụng mấy thứ này, ngươi nói xem có đúng không?"
Trọng Lục chớp chớp mắt, nhớ đến những thứ mấp máy như...!giun bên trong tấm vải lụa của vị nữ quan nọ.
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt của gã, buồn bã nói, "Nhưng mà ta cũng không phải làm từ thiện, ta chỉ là một người làm ăn.
Ai muốn cầu đến những thứ đồ mang uế này thì phải trả thù lao tương ứng.
Chúng ta không thu với giá khiến người khác không trả nổi, mà là tùy theo tình cảnh của mỗi người mà để họ trả giá sao cho phù hợp nhất với mình."
Trọng Lục liếm đôi môi khô khốc, hỏi, "Cái con nhộng kia..."
Chưởng quầy cười khẽ mấy tiếng, "Ngươi thật thông minh.
Không sai, cái con nhộng đó cũng là một phần tiền thù lao.
Sở dĩ tiền thù lao hai phần ba là đưa cho La gia nương tử, mà con nhộng kia là một phần ba còn lại, ta giữ.
Hai vị nữ quan ngươi vừa thấy, trong đó có một vị che mặt, có lẽ ngươi đã nghe qua danh tiếng của nàng — Cửu Loan Tiên tử.
Tất nhiên Trọng Lục đã nghe danh, dù không phải phương sĩ nhưng cái tên này cũng như sấm rền bên tai bá tánh.
Người là sư tỷ của người chưởng giáo tiền nhiệm của Thanh Minh Quan, Quan Ly Chân nhân.
Là đệ tử đầu tiên của Tử Lộc lão nhân nổi danh khắp thiên hạ.
Nghe nói người không chỉ có tư chất tu vi cao thâm