[Nấm lạ lùng]
Đinh Bất Cùng ôm bọc bên người thật chặt, ngồi ngây ngốc ở ghế lô lầu hai của quán, hắn trông như một con thỏ dễ giật mình có thể vụt chạy bất cứ lúc nào vậy.
Trọng Lục đưa trà cùng một đĩa màn thầu nhồi thịt bằm đến trước mặt hắn, thấy hắn lo lắng bèn quan tâm an ủi đôi ba câu, "Chờ ở đây một lát, ngươi tới sớm quá nên ông chủ của bọn ta còn phải kiểm tra lại khế ước một chút.
Trước cứ ăn tạm một chút đi."
Đinh Bất Cùng tuy xấu hổ nhưng hắn đã băng băng một đường tới đây, từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì nên bây giờ bụng cũng thật sự đã đói đến cồn cào, hắn không thể làm gì khác ngoài dè dặt hỏi, "Màn thầu này...!bao tiền thế?"
"Ai dà đây là đồ tự nấu cho người trong quán ăn ăn đó, không cần tiền đâu, ngươi cứ việc ăn đi, nếu không đủ thì còn ở sau bếp kìa."
Trọng Lục mỉm cười nhìn hắn cầm lấy màn thầu, đầu tiên là cắn một miếng thử vỏ ngoài rồi ngừng lại giống như đang chờ thứ gì đó bùng nổ.
Sau lại thấy không có gì xảy ra thì hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu ăn ngấu nghiến bằng tốc độ đáng kinh ngạc như kiểu có thể giải quyết một cái bánh chỉ với hai ngụm vậy.
Thấy hắn ăn ngon lành, Trọng Lục khẽ mỉm cười, gã ngồi xuống băng ghế phái đối diện, ngẩng mặt hỏi, "Đinh đại ca, trong đất của các ngươi là gì thế? Có thể cho ta xem qua một chút được không?"
Đinh Bất Cùng suy nghĩ một chập mới mở bao bố của mình ra, đem một vò chưng cất thức ăn cũ đẩy sang phía Trọng Lục, "Tiểu ca, ông chủ của các ngươi thật sự chỉ cần một lượng bạc...!với lại cái bình đất này sao?"
Trọng Lục dùng giọng điệu chào hàng để dốc sức tâng bốc cho hàng nhà mình, "Đúng vậy, ông chủ của bọn ta là người thật thà lắm, trước nay người toàn cân đo khả năng của từng người để đưa ra mệnh giá thôi.
Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, chả phải cứ là đồ rẻ thì đều là của ôi đâu, cái câu đó không áp dụng ở chỗ bọn ta.
Tại vì tay nghề của vị thợ đúc đồng này đáng tin cậy lắm, ngay cả quốc sư còn tìm tới hắn mà."
"Tất nhiên...!Tất nhiên rồi...!Chẳng qua là tự nhiên...!tự nhiên ta thấy là lạ sao ấy, ông Chủ chúc cần đống đất trong cái hũ này làm gì?"
Trọng Lục với lấy cái hũ để trước mặt mình, mở nắp ra rồi ngó vào thứ bên trong.
Đất bên trong đen đen cáu bẩn, cố nhìn một hồi thì trông nó cũng không có gì đặc biệt nhưng khi Trọng Lục nghiêng bình lắc qua lắc lại, gã chợt cảm thấy giữa những cục đất kia...!hình như có vài sợi tơ nhớp nhúa kết dính nhau lại thì phải?
Đó là những sợi tơ màu vàng nhạt...!
Cho đến bây giờ, Trọng Lục đã lờ mờ hiểu được những thứ sợi tơ mà gã thấy xuất hiện trên người hay đồ vật, tám phần mười chúng là hình dáng sau khi bị Uế đeo bám mà thị giác của con người bị hạn chế không thể thấy.
Nếu Uế ít thì những sợi tơ đó thường là màu trắng hoặc màu xám, còn màu đỏ là đại diện cho việc người hay đồ vật đó đã bị Uế quấn toàn thân.
Màu đỏ càng đậm nghĩa là Uế khí càng nặng.
Nhưng màu vàng thì gã chưa thấy qua bao giờ...!
Những sợi tơ dinh dính đó khá giống với màu và chất nhầy mà châu châu xịt ra sau khi bị bắt được, nhìn hồi lâu sẽ thấy nó dính nhớp trông rất buồn nôn, lại còn tỏa ra mùi tanh hôi đặc trưng của côn trùng.
Quả nhiên là đất có vấn đề.
Trọng Lục hỏi, "Trước đây ngươi có nói rằng vốn thổ nhưỡng ở đây vô cùng tốt nhưng sau khi Thạch Vũ chết thì bắt đầu không trồng giống gì, được đúng chứ?"
Người nông dân kia sững lại trong giây lát, lí nhí trả lời, "Thật ra...!cũng có trồng ra đấy...!nhưng thứ mà mọc lại không phải hoa màu(*)..."
(*) Hoa màu/thổ sản ở đây tác giả dùng 庄稼 nghĩa là các loại nông sản nhưng chủ yếu là các loại phổ biến như ngũ cốc (kê, gạo, lúa mạch, đậu,...).
Ai xem phim Trung Quốc cũng hay thấy những cánh đồng bát ngát chỉ trồng đúng một loại cây lương thực, chẳng hạn như trong phim "Cao lương đỏ" thì cả huyện trồng cao lương luôn.
"Không phải hoa màu? Vậy chứ là gì?" Trọng Lục hăng hái hỏi tiếp.
Đinh Bất Cùng buông màn thầu xuống như thể cảm thấy điều gì đó kinh tởm lắm.
Hắn gắng sức nuốt khan thức ăn trong miệng xuống rồi giống như đang cố gắng sắp xếp ngôn từ trong tâm trí nhưng lại gặp phải chướng ngại không thể vượt qua.
"Mọc cũng không nhiều lắm, ban đầu ta còn tưởng giống ta gieo cuối cùng cũng bắt đầu nảy mầm cơ.
Nhưng mà nhìn kĩ lại mới phát hiện những cái mầm đó trông như nấm hơn, với lại cũng mọc không nhiều lắm, chỉ có lẻ tẻ vài cái.
Trên chóp của nó là hình cầu bo tròn, màu sắc thì khá giống với da người, bao phủ nó là những hạt nhỏ bán trong suốt lớn bé không đều nhau, trông khá giống như mấy giọt sương sớm ấy.
Cọng của nó thì cực kì mảnh lại còn trong trong, vậy mà lạ hơn hết là nhìn vô thân của nó còn có thể thấy được mấy thứ giống như mạch máu nữa chứ.
Ta trước giờ chưa bao giờ thấy qua loại nấm nào như vậy đâu, cho nên lúc đó ta bèn nhổ một cái lên thử.
Nhưng lúc ta vừa cầm nó lên thì cảm nhận được nó giãy giụa một cách rõ ràng.
Khi đó ta hoảng quá nên lập tức quăng nó lại xuống đất, nhìn tiếp thì thấy có chất dịch nhầy trông như máu đang chảy ra từ chỗ ta nhổ nấm ban nãy..."
Trọng Lục chớp mắt, "Sau đó thì sao nữa? Ngươi nhổ hết nấm lên hả?"
"Ta không dám...!Sợ chúng có độc nên ta trở về định lấy cuốc ra đào chúng lên hết nhưng mà lúc ta lấy cuốc ra tới thì chẳng thấy chúng đâu nữa...! Hệt như thể tụi nó biết ta muốn làm gì đi trốn đâu hết vậy."
Trọng Lục hấp tấp truy hỏi, "Bọn nó là đồ sống à?"
"Cũng không có chuyện trốn thật đâu vì ngày hôm sau ta ra ruộng xem lại thì chúng lại xuất hiện nữa.
Hơn nữa...!lần này những hạt bán trong suốt lồi lõm trông như sương sớm hôm qua...!bây giờ đều trở nên rất giống với...!rất giống với lại...!mắt của ruồi.
Như kiểu trên giọt nước lớn tích vô số nhungữ giọt nước nhỏ rồi trên giọt nước nhỏ đó lại là hàng vạn giọt nước nhỏ nhỏ khác ấy..."
Nghe Đinh Bất Cùng mô tả, gã tưởng tượng được hình ảnh của nấm được bao phủ bởi những lớp mắt kép(1) lồi lõm, hết lớp mắt này tới lớp mắt khác mãi tới vô tận....!
(1) Mắt kép: Mỗi mắt kép của côn trùng được tạo nên bởi hàng trăm, hàng nghìn thấu kính nhỏ (là một tế bào thị giác) có kích thước hiển vi, mỗi thấu kính lại tiếp nhận một hình ảnh giống hệt nhau giúp giống nhìn rõ và phóng đại mọi thứ lên.
Là chiếc lens tự nhiên ấy =))
Trọng Lục gãi mu bàn tay, cảm thấy có hơi không chịu nổi.
Nhưng mà Đinh Bất Cùng còn chưa nói xong, "Buổi sáng hôm kia, lúc ta đi ra xem thử, phát hiện hai con trâu bên nhà họ Hồ chẳng hiểu xổng chuồng thế nào, lại còn chạy sang gặm gì đó trên đất của ta.
Ta nhìn thì thấy chúng nó đang ăn những cây nấm kia.
Ta sợ trong nấm có độc mà nhỡ đâu trâu lại chết trong đất của ta thì không hay, nên cũng không nói rõ cho Hồ Đại Quý.
Dắt trâu trả về bên nhà họ Hồ xong ta cũng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Có điều qua ngày hôm sau, ta thấy có nhiều người tụ tập trước sân nhà Hồ mới men sang hỏi, thì bọn họ bảo là nhà họ Hồ đã xảy ra chuyện...!rằng hai con trâu kia đã ăn hết cả nhà bốn người của lão Hồ rồi."
Trọng Lục kinh ngạc cao giọng, "Trâu ăn người?!"
Đinh Bất Cùng lo ngay ngáy, "Đúng vậy, lúc đầu ta cũng không tin.
Nhưng mà trên miệng hay toàn thân hai con trâu đã bị buộc lại trong sân đó đều là máu.
Hơn nữa hai con đó vẫn còn đang ngấu nghiến mãi không dừng, từ xa ta đã có thể nghe được những tiếng nhai nát xương sụn rôm rốp nữa.
Lúc đoàn ngỗ tác(2) vào nhà nâng thi thể ra, ta thấy trên lớp vải trắng dính sũng máu.
Tuy rằng qua một lớp vải nên nhìn không rõ nhưng với hình thù kia...!chắc chắn đã không còn là hình dạng của người nữa rồi..."
(2) Ngỗ tác (仵作): Có vai trò khám nghiệm tử thi giống pháp y thời bây giờ.
Đinh Bất Cùng gắng sức kể ra hết, chốc chốc lại tạm ngừng để xem phải miêu tả thế nào mới truyền đạt được cảnh tượng máu me đầm đìa vừa kinh khủng vừa hoang đường mà mình gặp phải.
Trọng Lục hỏi, "Vậy hai con trâu kia đi đâu?"
"Tất nhiên là lôi vào nha môn(3) để làm thịt.
Lưu đồ tể phụ trách thịt trâu sau khi mổ bụng hai con trâu kia ra thì thiếu điều ói ngay lập tức, sau đó bệnh liệt giường non nửa tháng.
Hắn nói là thấy dạ dày hai con trâu đó đã bị kéo căng gấp ba bốn lần bình thường, thậm chí còn sắp rách ra luôn.
Bên trong nó nhồi đầy thịt, tóc và xương vụn..."
(3) Nha môn là chốn quan xử án.
Không cần Đinh Bất Cùng nói ra Trọng Lục cũng đã có thể tự đoán được mớ thịt đó là của ai....!
Chuyện này thật đúng là...!quá đáng sợ.
Trọng Lục cúi đầu nhìn vào vại đất, "Vậy nên ngươi cảm thấy việc hai con trâu kia đột nhiên nổi điên có liên quan với những cây nấm kia à?"
"Nếu không thì còn có thể là gì đây?"
"Ngươi có báo cho quan phủ chưa?"
Đinh Bất Cùng chìm vào im lặng, sự chột dạ và áy náy hiện rõ trên gương mặt chất phác của hắn, "Nếu ta mà báo lên...!Bọn họ sẽ tịch thu đất của ta.
Vì để mua được miếng đất này mà ta đã dồn toàn bộ những gì mình tích góp được để đổi lấy...!Nếu không có nó...!cả nhà ta già trẻ gì cũng chỉ còn có nước ra đường xin cơm."
Trọng Lục thở dài, giống như cũng có thể thông cảm đôi chút, "Vậy những cây nấm kia thì ngươi xử lí ra sao?"
"Ta thấy cái nào thì thiêu hết cái ấy.
Nhưng chúng lại không hề biến mất, tuy vậy cũng không tiếp tục mọc lên thêm." Đinh Bất Cùng ngừng một lát, hơi lo lắng nói, "Vài ngày trước, có vài người mua đất cùng lô với ta cũng phát hiện ra cùng một loại nấm này.
Ta có nói với bọn họ là nấm đó có độc, phải thiêu hủy đi nhưng chả biết bọn họ có nghe lời ta không nữa."
"Mấy cái này ngươi có nói với chưởng quầy chưa?"
"Nói rồi..."
"Có nói là được, không phải lo quá." Trọng Lục ngẫm nghĩ một lát, xem ra chưởng quầy còn chưa tới mới nhẹ nhàng hỏi thêm một câu, "Các ngươi có đến trông mộ phần của Thạch Vũ không?"
Đinh Bất Cùng