[Đi Thẩm phủ cướp người]
Sau một cơn mưa rả rích nhỏ, mây mù bất chợt bị gió thổi bay.
Ánh sáng chiếu xuống đã không còn chói chang như vào những ngày nắng, nay lại nhẹ nhàng hạ mình trên lớp ngói xanh mướt rong rêu ẩm ướt cũng khiến đầu óc và tầm nhìn của mọi người cũng trở nên thoải mái và sáng ngời lên không ít.
Trọng Lục dọn băng ghế ra ngồi ở dưới cây hoè, trước mặt gã là hai thúng đậu que đã được trần qua, lấy dao xẻ ở giữa đọt rồi nhặt nhạnh từng cọng từng cọng một để một lúc sau lại mang sang hậu viện phơi khô.
Gã một bên tập trung làm công việc tẻ ngắt, một bên vừa thơ thẩn ngâm nga vài câu hát, bộ dạng tập trung hệt như việc gã đang làm là chuyện hệ trọng nhất trên đời.
Chúc chưởng quầy đứng dưới mái hiên ở Đông lâu, y vừa đút tay vào trong tay áo vừa lẳng lặng nhìn cây hòe và người đang ngồi dưới tán của nó.
Lá của cây hòe năm nay phát triển hơn năm ngoái rất nhiều, phiến lá xanh mơn mởn đầy vẻ rạng rỡ khỏe mạnh, còn cành lá tuy uy nghi nhưng hướng những nhánh cây vươn dài ra lại vô cùng uyển chuyển.
Rạng rỡ là vậy, chỉ nhìn thì không ai có thể biết được rốt cuộc dưới gốc cây hòe sum suê tươi đẹp này rốt cuộc đã phải chôn vùi những gì.
Mà người dưới gốc cây kia tại sao lại không được như thế.
Vào ngày đầu tiên Trọng Lục ôm tay nải, ngoan ngoãn đi theo nha nhân xin vào cửa quán trọ Hòe An này, Chúc Hạc Lan đã lập tức có một trực giác cảm thấy bất thường.
Những người làm cho quán trọ này của y đều do Uế dẫn tới.
Hay ngay cả những người thường dù không liên quan tới quán của y dù chỉ một chút cũng sẽ luôn mang theo lượng Uế khí không quá lớn hay nghiêm trọng rồi lần lượt kéo tới.
Nhưng trên người tên Quản Trọng Lục này quá sạch sẽ, một chút Uế cũng nhìn không ra.
Việc nào mà quá thì tất có biến.
Quản Trọng Lục không che giấu việc mình biết chữ hay khả năng biết viết, biết đọc, gã khai báo thân thế cũng kĩ càng chi tiết, thậm chí còn trông bối cảnh tầm thường đến nỗi không có gì lạ.
Xuất thân từ dòng dõi gia giáo sa sút ở núi Cao Đồ, ruộng vườn nhà cửa hay của cải đều bị bán sạch sẽ hầu như không còn, trong nhà có sáu huynh đệ tỷ muội, hai vị tỷ tỷ đã được gả đi, đại ca thì nhiều lần đi thi không đậu, nhị ca thì thân thể ốm yếu, ngũ ca là vị tiên sinh đang dạy học cho thư viện.
Còn riêng Trọng Lục thì quyết lựa chọn tự mình ra ngoài bươn chải để giảm bớt gánh nặng cho nhà.
Vị họ hàng học phương thuật ở Thanh Minh Quan trong lời của gã cũng đúng là có thật, có điều...!Chúc Hạc Lan thừa biết người nọ không phải là họ hàng thật sự của Trọng Lục.
Người muốn tìm việc ở thành Thiên Lương không ít nhưng việc làm thì nào có nhiều như vậy.
Người bản xứ có bối cảnh hay có mối quan hệ, hiểu rõ mọi điều tường tận ở địa phương vẫn luôn có ưu thế hơn là những người một thân một mình đến nơi đất khách quê người.
Cho nên sẽ có một số người tiêu một khoản tiền để nhờ người bản xứ đảm nhận làm "họ hàng" của mình, rồi lại đi nhờ nha nhân giới thiệu này nọ khắp nơi mới có thể tìm được việc trong môi trường cạnh tranh khốc liệt như vậy.
Dù cho là thế thì Chúc Hạc Lan vẫn nhận Trọng Lục bởi vì y cảm thấy gã thật thú vị.
Y muốn biết vì lí do gì mà tên nhóc con trẻ tuổi này lại liều chết muốn xin vào làm ở quán trọ cũ kĩ đầy âm khí của y đến thế.
Trong thời gian ba tháng này, y đã âm thầm quan sát Trọng Lục.
Y nhìn thấy gã thạo việc mà cố hết sức làm trọn chức trách của một tên hầu bàn, nhìn gã cứ mãi đứng hò hét ở đại đường với gương mặt như con buôn thân thiện mà không biết mệt, nhìn mắt gã cứ sáng rực không ngừng chọc ngoáy khắp nơi, nhìn gã dễ dàng thu thập được hàng tá tin tức mà có khi ngay cả người bản địa sinh ra và lớn lên ở thành Thiên Lương cũng chưa chắc biết đến chỉ trong vòng một tháng.
Với tất cả những tin tức, hết thảy những bí mật mà bị người ta cố tình che đi, Trọng Lục sẽ lại càng kiên trì, lì lợm quyết chí không hàng.
Mà người như thế, trong cả cuộc đời dài đằng đẵng của Chúc Hạc Lan cũng chỉ gặp qua vài người ít ỏi.
Đó là một loại tò mò có mục đích, câu nệ tới nỗi gần như cố chấp.
Y đoán đây là nguyên do tại sao Quản Trọng Lục lại tới quán trọ Hòe An này.
Gã tới để thu thập bí mật.
Mà quán trọ Hòe An đây chỉ sợ là nơi có nhiều bí mất nhất thế gian.
Quản Trọng Lục tựa hồ cũng không có ý muốn che giấu bản thân lắm, đặc biệt là một tháng vừa rồi, không hiểu là cố ý hay vô tình mà gã thậm chí còn lộ ra vài sơ suất để gợi lên sự hứng thú của Chúc Hạc Lan.
Đến độ có đôi khi Chúc Hạc Lan còn cảm thấy tuy rằng ngoài mặt là y lúc nào cũng trêu ghẹo Quản Trọng Lục nhưng trên thực tế thì Quản Trọng Lục cố tình dẫn dắt y thì đúng hơn.
Bởi vì Quản Trọng Lục biết rằng trong cuộc sống kéo dài vô tận mà nhàm chán này thì những thứ dị thường nhỏ khó hiểu mới là điều thú vị nhất chăng.
Đôi môi đỏ mọng của chưởng quầy khẽ cong lên, trong đôi mắt ẩn chứa một sự nghiền ngẫm sâu thẳm lặng lẽ.
Mà Quản Trọng Lục bên kia cũng tạm dừng tay, gã ngẩng đầu ngước nhìn lên khung trời xanh ngát của vòm cây kia.
Đã nhiều ngày trôi qua, hình như cây hòe bây giờ...!tươi tốt hơn ban đầu nhỉ?
Đó là sự khác biệt nhỏ bé khó tả, chỉ những ai thường xuyên trông nom cây hòe mới có thể nhật ra sự biến hóa tí tẹo không đáng kể này.
Trước đây, cây hòe trông cũng vô cùng đồ sộ, tươi thắm nhưng vẫn ảm đạm hơn hiện tại một chút.
Không biết là chưởng quầy đã tưới nước cho cây hòe này như thế nào?
"Ông chủ! Ông chủ ơi!" Đột nhiên Chu Ất chạy như giẫm phải lửa từ đại đường đến, hô to gọi chưởng quầy, "Hỉ Châu từ bên nhà họ Thẩm tới nói là đã xảy ra chuyện rồi!"
Trọng Lục lập tức đứng dậy, quay sang thì thấy chưởng quầy cũng đang nhìn về phía bên này.
Gã vội vàng lau đi nước rỉ ra từ đậu, theo sau chưởng quầy đi vào đại đường.
Lúc này đang là vào giờ cơm sáng, đại đường có vài vị khách tới dùng cơm đều bị cô nương đầu bù tóc rối xông vào đây với bộ dáng sợ hãi chực chờ muốn té xỉu thu hút mà vây quanh thành một vòng.
Trọng Lục lập tức chạy lên tách đám người kia ra, "Tất cả tản ra, tản ra hết đi! Có cái gì đẹp đâu!"
Sau khi khách bị Trọng Lục xua như chim như thú mà tản ra, chưởng quầy liền thấy một Hỉ Châu mặt trắng bệch, búi tóc rối tung, đang ngồi tựa vào cạnh quầy mà khóc lóc rưng rức.
Vừa nhìn thấy chưởng quầy, nàng đã lập tức nói, "Chúc tiên sinh! Người mau nghĩ cách...!Bọn họ vu khống nói mợ cả của bọn ta dùng thuật vu cổ để gieo họa cho Thẩm gia nên đang muốn dùng gia pháp để trừng trị người!"
Chưởng quầy ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, "Chuyện rốt cuộc ra làm sao, nói từ từ thôi."
"Lần trước sau khi người xem bệnh cho mợ cả, hai ngày tiếp đó người bị đau đầu chịu không nổi, bụng cứ ngọ nguậy quấy mãi thôi...!Vào ngày cuối cùng bụng cũng bắt đầu xẹp đi, người luôn bảo là mắc ói...!rồi cuối cùng phun ra đống thịt nát đó mới đỡ hơn một chút..." Hỉ Châu nhỏ giọng lại, có lẽ là sợ bị những người không liên quan nghe thấy, vừa nói vừa nấc từng cơn, "Vốn còn nghĩ sau khi nôn ra hết là xong xuôi rồi nhưng không biết vị kia ở Đông sương phòng đã nói với lão gia cái gì đó mà lão gia đột nhiên vọt vào rồi bảo mợ cả bọn ta đã hại con hắn, còn thấy được cả những thứ mà mợ cả nôn ra nữa!"
Trọng Lục vội vàng hỏi, "Vậy tình trạng bây giờ như thế nào rồi?"
"Bọn họ đem nhốt mợ ở phòng chất củi, còn ta là do may mắn trốn thoát.
Bọn họ nói muốn tìm phương sĩ tới để trừ tà tẩy uế trên người mợ cả...!Rồi chính tai ta nghe được bên Đông phòng đang tính toán muốn thỉnh vị phương sĩ nào đó mà bọn họ biết tới nữa...!
Cái mụ Tề Thị đã mơ ước vị trí chính thất của mợ cả của ta đã bao lâu rồi, ai mà biết được bọn họ sẽ làm gì với người đây! Cầu người nhất định phải nghĩ ra cách giúp chúng ta!"
Trọng Lục vừa nghe đã cảm thấy tức giận.
Cho dù Tề Thị là vợ bé(*) thì cũng đều là đàn bà với nhau, tại sao lại cố tình không cho người ta một con đường sống?
(*) Nguyên tác là thiên phòng mà thiên phòng là nhà kề, như mình đã giải thích thì Tề Thị sống ở Đông sương phòng ở Tứ hợp viện, là dạng cho vợ bé.
Và thiên phòng cũng ý chỉ vợ bé luôn.
Chưởng quầy ngừng một lát, cũng không quá hoảng hốt, "Tiểu Thuấn, chuẩn bị xe đi.
Lục Nhi, người đi cùng ta một chuyến tới Thẩm gia."
Xuyên suốt cả đường đi chưởng quầy cũng không nói thêm gì nữa, cho tới khi đến gần Thẩm phủ, Tiểu Thuấn định đánh xe đến cửa sau như cũ thì không ngờ Chúc chưởng quầy lại ra lệnh, "Không cần, đi tới cửa chính đi."
Trọng Lục không hiểu chưởng quầy đang có ý đồ(**)