[Thắng dễ như bỡn]
Mãi cho đến khi Lục Chức bị mang ra ngoài, thần kinh của Trọng Lục vẫn còn trong trạng thái căng cứng vì sợ những tên tay chân kia lại lần nữa nhào lên phang gậy gộc tới.
Khuôn mặt của Nghiêm Lục Chức nay tiều tụy và gầy xọp hẳn đi, búi tóc bù xù, cả người không còn gì ngoài xương và xương, quần áo rộng thùng thình như bị treo trên một giá xương khô.
Nếu không phải được hai bà tử(*) to khỏe đỡ hai bên thì sợ đến đi nàng cũng đi không nổi.
(*) Bà tử ở đây là chỉ những người giúp việc già, nhưng công việc cũng na ná nha hoàn.
Rõ ràng vừa bị cái thai quỷ quái kia tra tấn đến chết đi sống lại xong, lại còn bị nhốt vào phòng củi khiến nàng ấy phải chịu hàng tá nỗi sợ hãi, đến nỗi giờ đây hai mắt cũng đã dại hẳn ra, cả người hồn vía ngây ngẩn, nhìn thấy chưởng quầy và Trọng Lục cũng không phản ứng nổi nhưng trong miệng nàng vẫn luôn lẩm bẩm mãi, "Thiên Thiên...!Ta muốn thấy Thiên Thiên..."
Lòng Trọng Lục dấy lên nỗi khó chịu đến lạ.
Cha của Nghiêm Lục Chức dù gì cũng là Đề hạt, làm sao tên Thẩm Ngọc Hiên kia dám làm đến mức này?!
Phỏng rằng hắn ỷ vào nhà mẹ đẻ của Lục Chức cách đây rất xa mới dám coi trời bằng vung mà đối xử tàn bạo với chính thê của mình như vậy.
Trọng Lục vội vã muốn nhào sang đỡ Lục Chức dậy thì nghe được một giọng nói tuy già cả nhưng vẫn rất đanh thép, "Dừng tay! Con dâu của Thẩm gia ta mà thứ hạ nhân bẩn thỉu như ngươi cũng xứng chạm vào à?!"
Vẻ mặt của Thẩm Ngọc Hiên thoáng chốc thay đổi, toàn bộ gia đinh ở đó cũng kính cẩn đứng dậy, dạt ra hai bên.
Người đến là một quý phụ nhân tuổi ước chừng năm mươi bảy, mươi tám gì đó, cả người tầng tầng lớp lớp quần áo lụa là lộng lẫy nên trông khá dày người, gương mặt kia nom có vẻ như khi trẻ cũng đã vô cùng thanh tú đẹp đẽ nhưng bởi vì quanh năm suốt tháng cứ lặp đi lặp lại mãi một vẻ mặt mà bây giờ lại hết sức cay nghiệt.
Đôi mắt tam giác(1)bị sụp mí mang theo vẻ giận dữ và hằn học nhìn chòng chọc vào hai người Chúc Hạc Lan và Quản Trọng Lục.
"Mẹ, sao người lại ra đây?" Thẩm Ngọc Hiên tỏ vẻ như đứa con trai hiếu thảo nhẹ giọng hỏi.
"Nếu ta không ra đây thì chẳng phải Thẩm gia đã trở thành chợ rau cho cái bọn phường trộm cắp này tùy ý đi ra đi vào à?!" Thẩm lão phu nhân trưng ra bộ dạng uy nghiêm không cho phép người khác khinh thường, mắt trợn trừng sắc lạnh ngó sang phía Lục Chức giờ đã sợ hãi gấp bội, "Đã bước qua cửa Thẩm gia thì là người của nhà họ Thẩm, dám ở đây dan díu với hai tên đàn ông không rõ lai lịch đã đành, giờ lại còn muốn ra khỏi cửa với người ta, bộ không biết xấu hổ hả?"
Cơ thể Lục Chức run rẩy, sự hổ thẹn và nhục nhã đan xen xuất hiện trên gương mặt chết lặng của nàng.
Lửa giận từ bên trong Trọng Lục bị giọng nói ngoa ngoắt chanh chua của Thẩm lão phu nhân châm cho phừng cháy.
Nếu là trước kia có lẽ gã đã cố gắng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng hôm nay cũng đã lỡ đâm lao phải theo lao, gã có muốn thoát cũng không xong.
Tuy giận là thế, mặt gã lại cố tình tươi cười xán lạn, xán lạn đến mức bỉ ổi, "Ái chà, lão phụ nhân ơi, ngài quả đúng là công dung ngôn hạnh, băng thanh ngọc khiết, câu từ sâu sắc, chả trách Hoàng Viên Ngoại lại xem trọng ngài đến vậy, đến nỗi năm năm trước còn bỏ phu nhân đang sinh bệnh ở nhà để cùng ngài đi ngao du kết bạn tới núi Vân Chá suốt ba ngày mà, trời ơi thật sự khiến người ta cảm động chết mất!"
"Ngươi là ai! Ăn nói bừa bãi cái gì đó!" Trọng Lục còn chưa dứt lời, Thẩm lão phu nhân đã biến sắc nhảy dựng lên, mọi người xung quanh cũng hoảng hốt, Thẩm Ngọc Hiên thì càng hoài nghi hơn hết mà nhìn về phía mẹ mình.
Ai đã làm việc cho nhà họ Thẩm năm năm trở lên đều biết quả thật năm năm trước lão phu nhân có đi núi Vân Chá bái Phật, hơn nữa khi đó chính xác là trong vòng ba ngày.
Vấn đề là tại sao một thằng cha tùy tùng nhìn chả biết lai lịch ở đâu lại biết về vụ này, còn nói như kiểu bà và gia chủ của nhà họ Hoàng hay hợp tác làm ăn với nhà họ Thẩm lại cùng nhau...!
Thẩm lão phu nhân thẹn quá hóa giân nên cũng rũ bỏ lớp mặt nạ giả đò đoan trang, chỉ thẳng ngón tay để móng được mài dũa vô cùng tỉ mỉ vào Trọng Lục, "Còn không mau bắt hai cái đứa gây sự này lên giao cho quan!"
Giao cho quan? Trọng Lục cười khẩy trong bụng.
Thế hóa ra lại tốt.
Dù sao Huyện thái gia cũng đã từng làm ăn với chưởng quầy còn gì.
"Lão phu nhân ơi, xin ngài đừng có nóng, nếu tiểu nhân nói sai thì thôi, ngài xem như tiểu nhân chả là cái thá gì là được.
Có điều ngài cũng là đàn bà con gái, chính ngài cũng từng có con gái cơ mà, tại sao bây giờ lại không thể xót thay cho con gái nhà người ta?" Trọng Lục tỏ vẻ như đang suy nghĩ sâu xa vì khó hiểu nhưng trong ánh mắt gã lại tràn ngập sự ghê tởm đến tột cùng.
Lời này của gã vừa được thốt ra, vị lão phụ nhân còn đang hừng hừng khí thế nóng nảy kia đột nhiên tái mặt, sợ hãi đến nỗi nói không nên lời.
Mụ ta đúng thật đã từng có một đứa con gái...!
Vào lúc mụ còn trẻ, trước cả khi có Thẩm Ngọc Hiên, mụ đã sinh ra một đứa bé gái...!Lúc đó mụ ta vẫn còn là vợ bé nên đã vô cùng oán giận vì mình không sinh được một đứa bé trai mà lại là một "của nợ".
Sau khi con gái được sinh ra, mụ chỉ cảm thấy tiếng khóc từng thôi từng hồi của nó ồn ào tới nỗi nhức cả đầu, dù là nhìn kiểu nào cũng thấy oán.
Có một ngày nọ, nửa đêm mụ ta bị tiếng bé con khóc òa mà ngủ không được nên trong cơn tức giận mụ đã dùng gối đầu bịt tiếng lại...!
Mụ tự nhủ rằng mình bịt thật sự không bao lâu với cả mụ cũng đâu phải cố ý gì...!
Tất cả mọi người thì tưởng bé con thân thể yếu ớt nửa đêm không thể thở nổi nên mới phải từ giã trần đời, dẫu sao trường hợp trẻ con còn chưa được đầy tháng bị như thế cũng đã xảy ra không ít.
Nhưng rốt cuộc chỉ có mình mụ biết bản thân mình đã làm những gì.
Thẩm lão phu nhân đã từng sợ đến nỗi cả một tháng không có nổi một giấc ngủ trọn vẹn, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy mình có thể nghe được tiếng khóc nỉ non của con bé.
Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đã khiến mụ kinh hoảng nhảy dựng.
Mụ ăn gì cũng không vào, làm gì cũng thất thần, mỗi ngày đều chạy tới đền thờ chép kinh thư rồi ăn chay niệm Phật.
Nhưng tất cả đều vô dụng, oan hồn của đứa bé gái kia vẫn mãi đeo bám mụ.
Cuộc sống cứ thế bẵng qua hơn một năm sau, thẳng đến khi mụ có mang Thẩm Ngọc Hiên mới dần dần quên đi mất.
Không chỉ mụ dần quên mà mọi người xung quanh giống như cũng đã quên hết rồi.
Nhưng thật sự có thể quên được sao? Một đứa bé trẻ thơ như vậy, là một sinh mệnh bé nhỏ cần được yêu thương vô bờ như vậy, thật sự cứ chịu đựng lặng lẽ tiêu tán khỏi thế gian này dễ như thế sao?
Không, sẽ luôn có người đào bới những bí mật vô hình này từ nấm mồ tối tăm lên và cất giữ chúng một cách lặng lẽ.
Lúc này một bàn tay mềm mại đặt lên vai Trọng Lục, âm thanh dịu dàng của chưởng quầy rót bên tai gã, "Được rồi, giằng co ba lần là đủ rồi, quá tam ba bận, nhiều hơn thì không hay lắm."
Trọng Lục cảm thấy thanh âm tinh tế mềm mại của chưởng quầy hệt như tơ nhện mà len vào trong tận màng nhĩ của gã, khiến toàn bộ cơ thể gã thoáng cái đã tê dại.
"Dạ, ông chủ." Vì vậy Trọng Lục ngoan ngoãn ngậm miệng, lùi về sau một bước, hệt như binh lính đã hoàn thành nhiệm vụ nên