[Đối bộ trên công đường]
Quạt đã ở trong tay, hai người vừa quay đầu lại đã không thấy Duyên Sơ đâu.
Chạy rồi?
Trọng Lục tức đến nghiến răng.
Rốt cuộc là tiểu tử này từ đâu nhảy tới đây rồi còn làm mấy chuyện cành mẹ đẻ cành con thế này.
Có cơ hội nhất định phải bảo chưởng quầy giúp cáo trạng lại cho Quốc sư mới được.
Cây quạt đã bị Tùng Minh Tử dùng nhiều lớp vải quấn lại rồi giắt kĩ bên hông, không dám để Trọng Lục chạm vào nữa.
Nhưng rõ ràng Tùng Minh Tử cũng cảm thấy khó chịu, mày hắn nhíu chặt lại, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay ngoáy tai.
"Mỗi lần tự tay chạm vào mấy thứ vật thuần Uế này ta đều sẽ bị ù tai dữ lắm, rồi sau đó còn bị đau đầu tới mấy ngày nữa." Tùng Minh Tử ca thán, "Cây quạt này còn mạnh hơn những vật Uế bình thường, không biết phải đau tới bao lâu đây."
Trọng Lục nhìn hắn lo lắng, "Thật ra ta cũng không cảm thấy có gì khác cả...!Bằng không cứ để ta cầm đi?"
"Dù vậy cũng không được! Ngươi mới nhìn một chút đã phản ứng mãnh liệt như vậy rồi kìa.
Nói tới cũng thật quái lạ, túi thơm của ngươi rốt cuộc sao lại thế này." Tùng Minh Tử lầu bầu, hết sức khó hiểu.
Cũng có ngày bùa hộ mệnh của Chúc Hạc Lan bị mất hiệu lực?
Hắn lại liếc mắt về phía Trọng Lục trắng trẻo anh tú khác hẳn với những tên hầu bàn khác, nhìn qua gã vẫn vô cùng bình thường, không có gì khác lạ mà không khỏi buồn bực.
Không lẽ tiểu tử này có thiên phú dị bẩm? Có sự liên hệ sâu xa nào đó với Uế khí chăng?
Bọn họ vẫn đi tắt trở về quán trọ, trên đường cũng không gặp phải chuyện rắc rối gì nữa.
Chỉ có điều...!
"Chúng ta cất quạt ở đâu bây giờ? Sân của chưởng quầy bây giờ đều bị tịch..."
Tùng Minh Tử liếc sang phía gã, "Chưởng quầy các ngươi chưa đưa chìa khóa cho ngươi sao?"
"Có! Vấn đề là ta không biết chìa khóa đó là gì?"
Tùng Minh Tử thở dài, lầu bầu nói, "Chưởng quầy của các ngươi thật sự quá thích vòng vo."
Trở về quán lúc gà còn chưa gáy.
Tùng Minh Tử dẫn Trọng Lục đi đến Bắc lầu của quán.
Các phòng đều đã tối đèn, trên hành lang yên tĩnh chỉ có ánh sáng chiếu rọi từ đèn lồng đỏ được treo rũ xuống trên thanh xà ở mái hiên đang đong đưa theo từng cơn gió nhẹ của buổi đêm, trông nó như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng trêu đùa.
Hai ngày nay, quán ít khách tới đáng thương, đại đa số đều là phòng trống nhưng Trọng Lục vẫn hạ giọng, "Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây để làm gì vậy?"
Tùng Minh Tử nói, "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Bọn họ đi mãi cho đến cuối hành lang, đối diện với vách tường trắng như tuyết chặn đường.
Ánh trăng tràn vào từ ngoài lan can khiến chiếc bóng của hàng hiên kéo dài nghiêng nghiêng in trên vách tường.
"Nhớ, phòng này chỉ được vào lúc không có người ngoài thấy thôi, tốt nhất là vào buổi đêm ấy." Tùng Minh Tử nói.
Trọng Lục buồn bực nhìn đông nhìn tây, "Phòng nào? Gian nào?"
Tùng Minh Tử đặt tay chắn trước mắt Trọng Lục.
Trọng Lục bèn hất tay hắn ra, "Ngươi làm gì đấy?"
Tùng Minh Tử tặc lưỡi, "Nhìn từ kẽ tay của ta."
Trọng Lục bán tín bán nghi để hắn lại đặt tay lên mắt mình lần nữa.
Bàn tay chỉ chừa ba kẻ hở nhỏ ở giữa những ngón tay thon dài.
Nhưng mà nhìn xuyên qua kẽ tay kia, Trọng Lục nhìn thấy một cánh cửa.
Một cánh cửa trông giống như bao cánh cửa khác trong quán đang được khảm trên vách tường mà chỉ mới vừa đây thôi vẫn còn trống không.
Trọng Lục dịch tay Tùng Minh Tử sang một bên, phát hiện vẫn là một chiếc tường trắng, lại để tay trở về rồi nhìn qua kẽ tay, quả nhiên thật sự có một cửa phòng ở đó.
Cái quỷ gì đây?!
Đây rõ ràng là tường ngoài mà, không thể nào lại có phòng nữa!
"Này, ngươi tự để tay ngươi lên xem có được không." Tùng Minh Tử lại phàn nàn, giống hệt như hắn đang nhìn một tên nhà quê chưa bao giờ được thấy kinh thành.
Trọng Lục buông tay hắn ra, học theo cách của Tùng Minh Tử mà tự đặt tay lên che mắt mình...!
Vậy là...!Cánh cửa này buộc phải nhìn qua kẽ tay mới có thể thấy?
Đây là thứ...!ảo pháp kì lạ nào đây?
"Chớ ngạc nhiên, quán trọ của các ngươi còn chuyện việc lạ lắm." Tùng Minh Tử lèm bèm rồi lại tiếp tục nói, "Nhanh lấy chìa khóa chỗ ngươi mở cửa đi."
Trọng Lục vẫn mải nhìn cửa qua kẽ tay, cuối cùng cũng thấy được chiếc ổ khóa bằng đồng thau trên cửa.
Gã lấy ra chiếc chìa khóa được buộc dọc theo sợi chỉ đỏ gã đeo trên cổ rồi mò mẫm cắm chìa vào ổ khóa.
Khóa mở ra, cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ.
Trong chớp mắt, Trọng Lục bỗng có cảm giác rợn da gà toàn thân đến kì lạ.
"Phải đi vào sao?" Trọng Lục hỏi.
Tùng Minh Tử hơi do dự một chút mới trả lời, "Lần này có lẽ ngươi không nên đi vào, bây giờ không có túi thơm, ngươi cách xa Uế vẫn tốt hơn.
Để ta cất quạt xong thì ra, ngàn vạn lần chớ có đóng cửa đó."
Vì vậy Trọng Lục qua kẽ tay nhìn Tùng Minh Tử đi vào.
Gã buông tay, vẫn chỉ nhìn thấy một chiếc tường trắng tinh.
Nếu...!Nếu như gã không nhìn qua từ kẽ tay nữa thì lúc Tùng Minh Tử đi ra, sẽ nhìn thấy được hiện tượng gì đây?
Nhìn thấy một người chui ra từ vách tường?
Hay là thấy vách tường mở ra?
Cuối cùng, Trọng Lục phát hiện cả hai cái đều không phải.
Là Tùng Minh Tử thình lình hiện ra.
Chính là kiểu ngay trong chớp mắt trước vẫn không thấy ai mà nháy mắt sau đã thấy Tùng Minh Tử đứng lù lù cạnh gã.
Trọng Lục hoảng sợ, mông đụng trúng vào lan can, phát ra một tiếng rầm.
"Suỵt!" Tùng Minh Tử nói, "Ngươi nhỏ tiếng thôi! Nhanh khóa cửa kĩ lại."
Trọng Lục đành phải lại đưa tay lên mắt thêm lần nữa, kéo hai bên cánh cửa khép lại.
Trong lúc đóng cửa, gã nhịn không được nên liếc mắt nhìn vào trong qua khe cửa một lần.
Không gian phía sau cửa rất lớn, ánh sáng tương đối mờ, thế nhưng gã lại không nhìn thấy điểm kết thúc.
Đập vào mắt là là những thứ đồ được đặt trên giá và để dưới đất trông rất quen, là những thứ đồ đã thấy qua ở phòng chưởng quầy, còn có....!
Còn có thứ gì đó có hơi động đậy......!
Trông như là vài nhánh nhỏ, vội vàng rúc vào trong góc tối để gã không thể nhìn thấy.
Trọng Lục vội vã đóng cửa lại rồi khóa thật kĩ.
Cuối cùng đêm nay cũng xong.
............................................................!
Ngày hôm sau, Trọng Lục lại cáo giả, chạy ra ngoài cả ngày tới nửa đêm mới trở về.
Ngày thứ ba, đó chính là ngày chưởng quầy bị mang lên công đường nha môn để công thẩm.
Nếu đã là công thẩm thì sẽ cho phép bá tánh đến xem.
Trọng Lục biết nếu chuyện này xảy ra, chỉ sợ cửa huyện nha còn náo nhiệt hơn cả chợ bán ban sáng.
Vì vậy vậy gã đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hẹn với Tùng Minh Tử, tầm giờ chính mão(1) đã xếp hàng trước cửa huyện nha.
(1) Giờ mão là tầm khoảng từ 5 giờ – 7 giờ sáng.
Trời không phụ lòng người, bọn họ chiếm được vị trí rất tốt trong sân, có thể nhìn rõ ràng hết thảy mọi chuyện xảy ra bên trong công đường.
Trọng Lục lặng lẽ quan sát những quan gia cấp bậc cao, cả khí chất lẫn cách ăn vận khác hoàn toàn với những quan binh của huyện nha, trong lòng thầm nhủ rằng quan binh sai dịch(2) phụ trách bắt giữ của Đề hình ty trước nay đều chỉ dùng đến để giải quyết hiềm phạm các đại án khó nhằn, tất cả họ đều đã phải trải qua những huấn luyện nghiêm khắc.
(2) Sai dịch (捕快) hay có hán việt là "bộ khoái" là chức quan chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ, phụ trách truy bắt người.
Với lại không biết có nhiều người để ý không nhưng Hiến ty như Án sát sứ vậy.
Án sát thuộc một ty của bộ Hình.
Thì cho dù là cao thủ đệ nhất giang hồ cũng không thể thắng được quân binh qua huấn luyện khắc nghiệt đây sao?
"Đừng lo lắng nữa, ta nói ngươi rồi, hơn phân nửa chưởng quầy của các ngươi đã tự có biện pháp." Tùng Minh Tử đưa bánh mè(3) sang cho gã, "Ăn gì lót bụng trong lúc đợi trước đi."
(3) Bánh mè (芝麻酥) hoặc là bánh vừng là loại bánh xốp, giòn, được phủ mè truyền thống của Trung Quốc.
Ở Việt Nam cũng có loại bánh tương tự là bánh mè nứt.
Nhưng của Trung Quốc lại rất đa dạng kiểu dáng, màu sắc và cách thức làm.
"Chưởng quầy biết rất nhiều về Uế.
Nhưng mà...!Đây là do thiên gia bày mưu tính kế, không giống khi trước được...." Trọng Lục nhỏ giọng nói, "Ngươi nhìn mấy quan binh đó xem, nhìn đã biết không hiền lành gì rồi."
"Ngươi lo lắng cũng vô dụng.
Bây giờ cũng chỉ có thể tính từng bước một." Biểu tình bị cứng lại của Tùng Minh Tử cũng ẩn giấu sự bất định.
Chúc Hạc Lan nhiều năm nay vẫn luôn hành động cẩn thận, tại sao lúc trước lại phải tiếp làm ăn với Trung Vương.
Rồi hiện tại đã chọc đến hoàng đế...!Có phải khó giải quyết lắm không?
Đã bị người tôn quý, quyền lực nhất thiên hạ nhung nhớ, cho dù là Chúc Hạc Lan bản lĩnh thế nào, cũng có thể đối phó được bao lâu?
Tùng Minh Tử lặng lẽ thở dài.
Đợi cả lúc lâu cuối cùng cũng thăng đường.
Chỉ thấy Từ Hàn Kha mặc một thân quan phục đỏ thẫm đoan nghiêm, đội triển cước phốc đầu(4), ngồi đường hoàng trên vị trí quan chủ thẩm.
Tri huyện Hứa mặt mày căng thẳng ngồi ở bên hông.
Liễu Thịnh mặc quan phục võ tướng, hông vác trường đao thì đứng phía sau Từ Hàn Kha.
(4) Triển cước phốc đầu có thể hiểu là vấn đầu (triển cước) mà mình vẫn dùng mấy chương trước.
Vấn đầu chia ra rất nhiều loại như cân, phốc đầu, mạo, quan, mũ,...!
Sân đầy quân binh đứng nghiêm nghị, tạo thành bầu không khí lạnh lẽo mà trang nghiêm.
Một tiếng kinh đường mộc(*) vang lên, dập tắt tiếng xì xào to nhỏ ở khắp sân.
Từ Hàn Kha nói, "Hôm nay xét xử sơ thẩm công khai nghi phạm, thuộc nghi án trọng án.
Bao gồm án dùng vu cổ sát hại khiến Trung Vương hoăng thệ, khiến một nhà ba người nhà thị lang Tào chết bất đắc kì tử, cùng với lộ Chiêu Ninh..."
Từ Hàn Kha dùng giọng nói không có tình cảm nói ra liên tiếp cả chuỗi tên các vụ án, trong đó có không ít án mà Trọng Lục đều đã được nghe nói qua.
Nhưng cũng có cái xảy ra ở thành khác, phủ khác, gã cũng không có lòng đi thu thập tin tức sâu hơn.
"Mang hiềm phạm, Chúc Hạc Lan!" Cuối cùng, Từ Hàn Kha lớn giọng ra lệnh.
Ngay trong lúc Chúc chưởng quầy vừa đi ra, Trọng Lục lập tức cảm thấy hệt như mình không thể thấy bất kì thứ gì nữa.
Hình như chưởng quầy không có vẻ tiều tuỵ là bao, thậm chí thoạt nhìn còn rất chi là bình tĩnh tự đắc.
Trọng Lục hơi thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là cố ý hay vô tình mà ánh mắt của chưởng quầy lại lia