[Trọng Lục nhanh trí]
Lòng Trọng Lục chấn động kịch liệt, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.
Những gì Từ Hàn Kha biết về Uế, về chưởng quầy nói không chừng còn nhiều hơn những gì gã tưởng tượng.
Vì sao lại là Thất Diệu Chân nhân? Bọn họ muốn làm gì chưởng quầy?
Gã ngước đầu lên nhìn sắc trời, trong lòng có chút nóng nảy, đầu ngón tay cũng ngứa ngáy từng cơn.
Gã cúi đầu nhìn ngón tay thì thấy trên tay mình vẫn không có gì dị thường.
Tuy rằng đã không còn túi thơm nhưng thứ mầm thịt dưới móng tay vẫn chưa tái phát.
Nhưng nó lại...!ngứa quá...!hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Gã dùng ngón tay bấu xung quanh rìa mầm thịt nhưng vẫn không thể thật sự giảm bớt cảm giác ngứa ngáy từ tận sâu trong thịt ngày một rõ ràng hơn này.
Tuy chưởng quầy quỳ trên đất nhưng ánh mắt y nhìn về phía Thất Diệu Chân nhân vẫn vô cùng bình thản và lạnh nhạt.
Từ Hàn Kha vừa vung tay lên, lập tức đã có người dọn ghế ra mời Chân nhân ngồi.
Ánh mắt của Thất Diệu Chân nhân bỗng chốc lia ra bên ngoài, chạm mắt với Tùng Minh Tử.
Tùng Minh Tử nhíu mày, giống như bị phản bội mà trừng sư huynh của hắn.
Hai người không ai nói chuyện nhưng ánh mắt kia tựa hồ truyền qua truyền lại rất nhiều ý tứ mà Trọng Lục không thể nào hiểu được.
Nhưng có thể khá xác định rằng quan hệ của Tùng Minh Tử và sư huynh của hắn tương đối...!phức tạp, không phải như huynh hữu đệ cung như bao Đạo môn khác.
Từ Hàn Kha nói, "Chúc chưởng quầy cũng hiểu biết kha khá về huyền thuật huyền bí, còn thông thạo rất nhiều bí pháp mà người thường không biết, nhất là những bí thuật có liên quan đến Uế.
Mà ở phương diện này thì Thất Diệu Chân nhân lành nghề hơn ta nhiều.
Xin hỏi Thất Diệu Chân nhân, làm sao để khiến một người nói thật trong thời gian ngắn nhất mà không phải xảy ra cảnh đổ máu?"
Ánh mắt của Thất Diệu Chân nhân dừng trên người chưởng quầy có vẻ lạnh lùng vô tình, "Nếu những gì Hiến ty đại nhân tra được đã chứng minh Chúc tiên sinh đây thường xuyên giao thiệp với vật Uế là thật, vậy mà bây giờ đây, ta lại không cảm nhận được bất kì Uế khí nào trên người hắn cả.
Chuyện không hợp lẽ thường như thế thì ta nghĩ đến chỉ có hai khả năng."
Từ Hàn Kha thập phần cung kính, lễ độ nói, "Thỉnh Chân nhân nói kĩ."
"Thứ nhất, có lẽ trên người hắn có vật có thể xua Uế.
Pháp bảo xu cát tị hung(1) trên đời này có không ít nhưng tất cả đều có giới hạn của nó.
Có thể cường đại đến mức này, ngăn cách hoàn toàn với cả luồng Uế dày đặc...!pháp bảo như vậy, thế gian khó tìm.
Khả năng thứ hai...!Là đây chẳng qua chỉ là che mắt.
Hắn ta có loại bí pháp nào đó có thể che giấu đi Uế của mình, còn có thể khiến người có đạo hạnh như ta cũng vô pháp phát hiện."
(1) Xu cát tị hung (趋吉避凶): Thu hòa khí (cát khí), kị hung khí.
Từ Hàn Kha suy nghĩ rồi hỏi, "Tất cả phạm nhân trước khi bị tống vào đại lao, chiếu theo thường lệ đều sẽ bị soát người, khả năng hắn có thể mang theo pháp bảo...!không lớn.
Nói như vậy, có thể là loại thứ hai?"
Mắt hắn mang theo sự uy hiếp liếc về phía chưởng quầy.
Chưởng quầy vẫn tỏ vẻ không hề gì, thậm chí nhìn qua y còn có chút như thể đang cảm thấy nhàm chán, chỉ hơi nhích người một chút, có lẽ là đầu gối quỳ đã hơi đau.
Từ Hàn Kha tặc nhẹ một tiếng.
Thất Diệu Chân nhân gật đầu, "Nếu là loại hai, thật ra ta có biết một ít cách có thể bài trừ thuật che mắt, đi sâu vào căn nguyên Uế chất rồi trừ khử gốc Uế của nó hết một lần."
Loại bỏ Uế trên người chưởng quầy?
Trọng Lục bỗng nhớ đến một vài chi tiết đã tình cờ thấy từ trước đến nay.
Ví như lúc chưởng quầy cầm gương đồng, có những sợi tơ đỏ bị y thu khảm vào trong làn da...!Hay khi chưởng quầy dạy gã đi đường tắt, trong một chớp mắt nọ, gã cũng có nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ bên ngoài da của chưởng quầy.
Gã có trực giác rằng Uế trên người của chưởng quầy...!thật sự mà nói...!thì không thể nào trừ....!
Tại sao người được sắp đặt còn chưa đến?
Trọng Lục kéo tay áo Tùng Minh Tử, "Ta nói này...!Hắn là sư huynh của ngươi, ngươi có thể nghĩ cách khiến hắn đừng làm khó dễ ông chủ được không?"
Đôi mắt Tùng Minh Tử vẫn nhìn chằm chằm Thất Diệu Chân nhân, nhỏ giọng đáp, "Ngươi thấy tình trạng của hai bọn ta giống như có giao tình tốt lắm sao?"
"....!Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là sư đệ của hắn, thế nào hắn cũng nên cho ngươi chút mặt mũi chứ?" Trọng Lục thầm trách mình rằng dù đã đào bời hết tin tức khắp thành Thiên Lương nhưng lại bất cẩn để không ít bí mật trên núi Tử Lộc vẫn còn ở đó.
Nếu có thể bắt được nhược điểm nào của Thất Diệu Chân nhân, có lẽ bây giờ tình hình cũng sẽ không nguy cấp đến mức này.
Mắt Tùng Minh Tử láo liên khắp xung quanh.
Nhiều bình dân bá tánh không hiểu nội tình đang tò mò rướn cổ chống mắt lên xem Chúc Hạc Lan chịu hình như vậy, nếu có thật sự động tay, khó tránh sẽ phải tổn thương phải người vô tội...!
Trên công đường, hắn cũng đâu thể tự nhiên vọt vào tóm sư huynh ra được đâu....!
Mà lúc này, Thất Diệu Chân nhân đã đứng lên, đi đến trước mặt Chúc chưởng quầy.
Hắn từ từ lấy ra một tấm da dê vàng ố từ trong tay áo.
"Chúc chưởng quầy, ngươi có biết đây là vật gì không?" Thất Diệu Chân nhân hỏi.
Chúc Hạc Lan thoáng tò mò nhìn qua tấm da dê kia, rồi như có chút hơi kinh ngạc, "Vì để thẩm ta, không nghĩ tới ngay cả Huyền hư Cổ thư mà chưởng giáo cũng lấy ra."
Huyền hư Cổ thư Trọng Lục đã từng nghe qua rồi, đó là đệ nhất trong Tam đại Trấn sơn chi bảo của phái Thanh Minh.
Tục truyền là vào thời kì Hồng hoang(2), đã có phù văn kì lạ xuất hiện trên vách hang đá, trong đó có ghi lại những đạo pháp huyền lý mà người phàm khó có thể lý giải.
Thời cổ, mọi người còn cho rằng đây là thiên cơ mà thần minh đã để lại cho nhân loại, vì thế đã khắc lại trên da dê, sau đó vừa khéo vì cơ duyên mà được phái Thanh Minh cung cất.
(2)Thời kì Hồng hoang trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời.
Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Huyền hư Cổ thư kia có chứa đầy những kí hiệu huyền bí, thế gian không có mấy người nhìn mà hiểu.
Trừ phi là phương sĩ có thiên phú dị bảm, tính ngộ cực cao, dốc lòng nghiên cứu mấy năm trời mới có thể hiểu được một vài cái.
Năm đó, thời điểm chống cự lại tộc người Thiên Cô, Cửu Loan Tiên tử và Thường Hi Chân nhân đã từng cùng thử qua bí pháp trong cổ thư này.
Cánh cửa kia có thể bị khép lại chắc chắn không thể không nhờ vào nó.
"Chúc tiên sinh thật tinh mắt." Thất Diệu tán thưởng, "Nếu đã thế, tiên sinh cần gì phải chống cự nữa làm gì? Ngươi hẳn đã biết Khai Minh Chú trong cổ thư này có uy lực thế nào với Uế khí rồi nhỉ?"
Chúc Hạc Lan thở dài, "Thuật này chính là điều động Đạo khí để tụ Uế hết lại một chỗ rồi triệt tan."
"Không tồi.
Chú này dùng để chấn chỉnh phong thuỷ, xua đuổi tà khí tụ lại ở một chỗ nhất định.
Nhưng nếu dùng nó để đả vào người đã bị Uế khí ăn mòn thì..." Thất Diệu dừng một chút, dùng giọng nói như có chút thương hại, "Nói là đau đến sống dở chết dở để hình dung cũng không quá đáng."
Chúc Hạc Lan vẫn không lộ ra bất cứ sự sợ hãi nào, chỉ có chút như chịu thua mà nói, "Các người thật sự muốn làm vậy trước mặt dân chúng sao? Không sợ sẽ doạ đến dân thường à?"
"Từ Hiến ty...!Trên công đường mà thi hành pháp thuật phương sĩ, thì phải chăng có chút không ổn không?" Hứa tri huyện lúc này bỗng nhiên nơm nớp lo sợ hỏi.
Từ Hàn Kha lại tựa như đang hăng say, chỉ làm động tác "suỵt" với Hứa tri huyện ý bảo hắn không nên quấy rầy người nọ đang xem hai vị kì nhân dị sĩ kia đấu pháp.
Hắn muốn cho người khắp thiên hạ biết về sự tồn tại của Uế và biết rằng bọn họ có biện pháp để khống chế loại sức mạnh này.
Lúc này có người bưng tới một chén máu không biết là của loài nào đến, Thất Diệu Chân nhân một tay cầm da dê, một tay khác cầm thanh gươm dính máu.
Lúc chuẩn bị bắt đầu làm phép, Trọng Lục đột nhiên