Trong phòng chờ ở sân bay, ánh đèn sáng rực phản chiếu toàn bộ phòng khách gần như chói mắt.
Bên ngoài cửa sổ trời lại mưa to xối xả, tạt vào một mảnh tối tăm như mực.
Đứng ở cửa kiểm tra an ninh, Mạc Tư Nguyên dùng chiếc điện thoại mà anh vất vả lắm mới mượn được gọi vào dãy số quen thuộc kia lần thứ N, nhưng kết quả nhận được lại vẫn là: “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”
Dọc theo đường đi đến sân bay, cuối cùng anh đã thỏa hiệp với Cảnh Mộ Viễn là anh sẽ trở về cùng ông ta, nhưng ông ta phải đồng ý để anh tự gọi điện thoại cho nhà họ Tang, nói rõ ràng mọi chuyện.
Thế nhưng điện thoại di động của Tang Noãn vẫn luôn tắt máy.
Điện thoại bàn của nhà họ Tang cũng không có người nghe máy.
Trong lòng anh bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Tư Nguyên, chúng ta đi nhanh đi!”
Loa phóng thanh tại sân bay không biết đã thúc giục hành khách lên máy bay bao nhiêu lần rồi. Cảnh Mộ Viễn cầm vé lên máy bay, nửa đẩy nửa kéo Mạc Tư Nguyên đi vào lối đi VIP.
Chuyến bay của bọn họ đã không còn người đứng đợi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Đợi thêm một chút.”
Mạc Tư Nguyên ngoan cố đứng im tại chỗ, lo lắng nhìn cửa ra vào của sân bay.
Nếu như Tang Noãn biết anh phải đi, nhất định sẽ chạy tới.
“Bọn họ sẽ không tới đâu.” Cảnh Mộ Viễn bất đắc dĩ nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt sốt ruột: “Tư Nguyên, nếu chúng ta không đi thì sẽ muộn mất!”
“Đợi thêm một chút.” Mạc Tư Nguyên kiềm chế sự hoảng loạn trong ngực, không nói thêm được lời nào.
Đợi thêm một chút.
Anh tin rằng cô sẽ đến.
Chắc chắn sẽ đến.
…
Tang Noãn bước chân nặng nề chạy ở lối đi bộ, cô không biết mình đã chạy trong mưa bao lâu. Cô chỉ biết là lúc mình hoàn toàn kiệt sức và ngừng lại thì đã không nhận ra con đường trước mặt nữa, ba Tang và mẹ Tang đã sớm bị cô bỏ rơi đến không thấy bóng dáng.
Cô thẫn thờ nhìn vị trí hiện tại mình đang đứng, xác định bản thân chưa từng tới đây, trong lòng vô cùng hoang mang.
Lúc này cô mới sực nhớ ra, cô căn bản không biết đường để đi đến sân bay.
Cô lạc đường…
Mưa lớn trút xuống không ngừng, làm cho đôi mắt của Tang Noãn bị che khuất bởi một lớp sương mù. Tang Noãn đứng trong cơn mưa, mặt đầy chật vật, trên quần áo tóc tai ngấm đầy nước mưa. Cô đột nhiên có chút sợ hãi, không biết nên làm gì bây giờ, nước mắt giống như sóng tuôn trào, không cách nào khống chế mà liều mạng rơi xuống.
“Mạc Tư Nguyên, cái tên đại khốn kiếp nhà anh!” Cô vừa khóc vừa la mắng cái tên này.
Cô bị gạt rồi.
…
Con sẽ không quay về.
Đối với con mà nói, chỉ có mọi người và A Noãn mới là người thân nhất.
…
Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi, người nào thay đổi người đó là con chó nhỏ! Được rồi, Mạc Tư Nguyên, vì để không biến thành chó nhỏ anh phải nhớ kỹ lời hứa, nhất định phải tổ chức sinh nhật với em nha!
…
Anh rõ ràng đã từng nói, anh không muốn quay về. Anh rõ ràng đã đồng ý sẽ cùng cô tổ chức sinh nhật mà.
Thế nhưng anh lại thất hứa rồi, anh gạt cô.
Đây chính là món
quà sinh nhật mà anh tặng cô sao? Cô đã cố gắng tạo ra một niềm vui bất ngờ cho anh, anh lại muốn đi thật xa mà không nói lời tạm biệt với cô, chờ đến khi cô phát hiện thì tất cả đều đã không còn kịp nữa.
Anh chưa từng lừa gạt cô. Thế nhưng lần duy nhất này cũng là lần dữ dội nhất. Thậm chí cả ba Tang, mẹ Tang cũng đều bị anh lừa gạt.
Cô không hiểu, nếu như ngay từ đầu anh đã muốn trở về thì cứ nói thẳng là được rồi. Sao phải dùng cách này để làm cho mọi thứ đều biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Có lẽ… Từ lúc vừa mới bắt đầu, chuyện này đã là một trò đùa của anh.
Anh vẫn luôn thích đùa cợt cô như vậy, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, những trò đùa dai giữa bọn họ chưa bao giờ phân được thắng thua. Tính cách anh kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể dễ dàng chịu thua chứ? Cho nên trước khi đi, anh cũng phải thắng một lần.
Tang Noãn đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều có chút không chân thật.
Đứng ở trong mưa, nước mắt của Tang Noãn lã chã rơi xuống đất hòa vào những giọt nước mưa hỗn loạn. Cô không biết đây là đâu, cũng không biết nên đi về phía nào, càng không biết nên sắp xếp tâm trạng lúc này như thế nào. Mưa mù trắng xóa làm cho cả thế giới đều bị nhuộm thành một mảnh đục ngầu, cô đứng lẻ loi một mình, mãi cho đến khi “Bíp” một tiếng, tiếng còi chói tai bỗng nhiên vang lên ở trước mặt cô.
Hai luồng đèn chiếu xa đột nhiên sáng lên, Tang Noãn theo bản năng híp mắt lại, bước chân tự nhiên lui về phía sau. Nhưng cô không hề phát hiện ra sau lưng có tảng đá, thế nên lập tức lảo đảo ngã xuống đất.
Chiếc xe chạy rất nhanh lướt qua người cô, thân xe lao vùn vụt với tốc độ như tên bay làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Toàn bộ nước dơ ào ào bắn vào người của cô. Tang Noãn loạng choạng đứng lên, mờ mịt nhìn lại cảnh tượng xung quanh, nơi này không có người đi đường, không có xe cộ, toàn bộ con đường đều vắng vẻ, chỉ có mưa to đầy trời với một mình cô.
Không đuổi kịp…
Cô thật sự không đuổi kịp…
…
“Mạc Tư Nguyên, cái tên đáng ghét! Em chán ghét anh…”
Trên con đường hoang vắng, Tang Noãn ngồi xổm người xuống, rốt cuộc nhịn không được mà bắt đầu phát ra tiếng nấc khóc lớn.
Mà cùng lúc đó, dưới cùng một bầu trời đêm.
Máy bay đi đến thành phố Lịch Xuyên đã từ từ bay lên bầu trời, vững vàng bay ở phía chân trời.