Tám năm sau.
Thành phố Lịch Xuyên.
Quảng trường trung tâm của Lịch Xuyên là khu vực trung tâm phồn hoa nhất của thành phố thương mại này. Bốn phía được bao quanh bởi hầu như tất cả các tuyến giao thông chính và các đầu mối thương mại then chốt trong thành phố. Ở xung quanh quảng trường có những tòa nhà cao chót vót và dòng xe cộ đi lại liên tục, bất cứ lúc nào cũng tạo thêm bầu không khí nhộn nhịp cho thành phố.
Lại là một mùa hè.
Giữa trưa, cái nắng như thiêu như đốt dường như có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ.
Ở trung tâm quảng trường, những đài phun nước rực rỡ bắn tung tóe khắp nơi, tạo ra một luồng mát mẻ hòa tan bầu không khí nóng nực. Trên màn hình LED cực lớn ở phía tây của quảng trường đang phát sóng buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của thương hiệu trang sức cao cấp D-King. Người được phỏng vấn là nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong nước hiện nay, Cảnh Chỉ Huyên.
“Giám đốc Cảnh, tôi thấy sê-ri mới ‘Diệu’ mà D-King cho ra mắt vào mùa xuân năm nay có vẻ không giống với phong cách mà D-King luôn ưa chuộng trước đây, cho nên tôi muốn hỏi, ý tưởng thiết kế mà lần này cô muốn biểu đạt là gì?”
“Tôi nghe nói bộ phận thiết kế của công ty D-King năm nay sẽ tổ chức một hoạt động thiết lập lại, vậy xin hỏi giám đốc Cảnh, có phải là nội bộ D-King xảy ra vấn đề hay không? Điều này có liên quan gì đến việc D-King thay đổi phong cách đột ngột của năm nay không?”
“Giám đốc Cảnh, hôm nay là ngày đầu tiên bộ phận thiết kế D-King tuyển dụng nhân viên, vậy xin hỏi cô có lời khuyên gì cho những người mới tham gia đợt tuyển dụng năm nay không?”
…
Chương trình được dàn dựng hoành tráng, phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi như súng bắn không ngừng. Ở hội trường, ánh đèn flash chiếu sáng nhấp nháy, Cảnh Chỉ Huyên ngồi ở trung tâm trong bộ vest trắng tinh, mái tóc xoăn màu hạt dẻ búi cao, gọn gàng mà không mất đi vẻ đoan trang.
Cô ta mỉm cười nhìn về vào ống kính mà không có bất kỳ sự e ngại nào, hào phóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Bên cạnh Cảnh Chỉ Huyên, người mẫu đeo bộ trang sức “Diệu” thể hiện nhiều tư thế trước ống kính.
Cô ta nhẹ nhàng chỉ vào những đồ trang sức kia và bình tĩnh nói: “Mọi người đều biết, D-King từ lâu đã được biết đến là nhãn hàng chủ trương tùy biến đá quý và kim cương cao cấp. Mà mấy năm nay chúng tôi thấy rằng, ngoài việc ổn định thị trường trang sức của D-King ở các quốc gia lớn như Ý, Pháp… Thì thị trường trong nước cũng là một phần trong tầm ngắm để khám phá của D-King. Vì vậy năm nay, chúng tôi quyết định cho ra mắt một loạt các sản phẩm chủ đạo trong nước ở tầm trung. Bộ sưu tập “Diệu” hiện nay vẫn chỉ là sản phẩm thử nghiệm của D-King ở thị trường Trung Quốc, sau này D-King sẽ cho ra mắt nhiều sản phẩm tuyệt vời hơn trên toàn thế giới.”
“Và sự đổi mới lần này của bộ phận thiết kế chỉ là để phục vụ cho những thay đổi hiện tại trong thị trường đồ trang sức. D-King quyết tâm đào tạo ra các nhà thiết kế đồ trang sức xuất sắc, muốn cho ra đời những tác phẩm mới thì phải không ngừng tìm kiếm những nhân tài trong xã hội. Bộ phận thiết kế mong muốn tìm kiếm nhân tài, nhất định phải là những người có ý tưởng riêng của mình về định vị sản phẩm và sự phát triển của thị trường trang sức hiện nay. Tôi tin rằng, năm nay D-King nhất định sẽ thu hút được nhiều nhân tài xuất sắc và họ cũng sẽ thúc đẩy sự phát triển của D-King. Không lâu nữa, giới thiết kế đồ trang sức trong nước chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân tài xuất sắc, chúng ta hãy cùng chờ xem.”
…
“Nửa đêm canh ba của ba ngày ba đêm, không ngừng nhảy múa…”
“Leng keng, leng keng…”
“Trong tuần này, do sự ảnh hưởng của dòng hải lưu miền Trung, không khí nóng sẽ tiếp tục kéo dài trong thành phố của chúng ta… “
…
Trong phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ có tiếng xe cộ đi lại, tiếng chuông điện thoại, tiếng đồng hồ báo thức, tiếng chương trình phát thanh theo lịch… Tất cả các âm thanh đều hỗn loạn trộn lại với nhau.
Phòng ngủ được trang trí tinh tế nhưng sắp xếp rất phức tạp, váy áo, tất, kẹp tóc, giày cao gót,… của con gái vứt lung tung trên giường và khắp phòng, trông có vẻ khá lộn xộn.
Sau khi bị những tiếng ồn liên tục vang lên, cô gái đang ngủ say trên giường cuối cùng cũng nhẹ nhàng động đậy.
Cô ấy mơ mơ màng màng mở mắt, thò một cánh tay ra khỏi chăn, tùy ý sờ lên đầu giường tắt chuông báo thức và đài phát thanh.
Cô ấy muốn tắt điện thoại, nhưng khuỷu tay lại chạm vào làm nó rơi xuống thảm trải sàn.
Lười ngồi dậy nhặt lên, cô ấy dứt khoát xoay người vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ.
Chuông điện thoại reo lên một lúc rồi cuối cùng cũng ngừng lại.
Tuy nhiên không được bao lâu, bài hát như đòi mạng lại tiếp tục vang lên.
Ngừng lại rồi vang lên mấy lần, người trên giường cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Một tay cô ấy với lấy điện thoại, bấm nhận máy: “Alo…”
“Lạc! Tư! Tư!” Một giọng nói giận giữ truyền tới từ đầu bên kia.
…
Trạm xe lửa ở thành phố Lịch Xuyên.
Các lối ra ở nhà ga đã quá đông đúc, xung quanh đều là tiếng ồn ào và những người xách vali đi lại vội vã khắp nơi. Ở lối ra chật hẹp, ngay khi cánh cổng vừa mở ra, đám đông ùa ra như dòng nước chảy xiết.
Trong đám đông chen chúc nhau, một cô gái nhỏ nhắn chừng hai mươi tuổi, một tay xách vali, tay kia cầm điện thoại, sau lưng mang một cái ba lô lớn đang chật vật lách ra khỏi đám đông.
Phù!
Đứng ở cổng ra vào, cô đặt vali xuống đất rồi thở hổn hển, vừa vội vàng vừa bất lực hét lên với đầu dây bên kia: “Có phải bây giờ cậu mới dậy không? Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Không phải là tớ đã dặn cậu nhớ đặt báo thức rồi sao? Làm ơn đi, tớ bị muộn rồi!”
“Aaaaaaa!” Tiếng kêu gào liên tục truyền đến từ đầu bên kia điện thoại làm cô gái giật mình vội đưa điện thoại ra xa.
Cho dù không nhìn thấy nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh Lạc Tư Tư đang nhảy dựng lên ở đó.
“Phải làm sao, làm sao bây giờ? Tớ tớ tớ, bây giờ tớ đến đón cậu thì còn kịp không? Ôi trời, sao cậu không gọi điện thoại cho tớ sớm hơn!”
“Tớ không gọi điện thoại cho cậu ư? Trời đất chứng giám nha! Cậu tự nhìn xem đi, tớ đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi!”
Cô gái vô cùng bất lực nhìn về phía đoàn xe taxi đang xếp hàng dài ở cách đó không xa, rồi lại ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn ở trạm xe lửa, nói: “Thôi bỏ đi, tớ tự bắt taxi, bạn bè như heo!”
Bụp! Cuộc gọi cắt ngang!
Cô gái xách vali lên, đang định tiến về phía trước thì điện thoại trên tay lại đột nhiên reo lên.
Cô tưởng lại là Lạc Tư Tư gọi đến nên tức giận lật điện thoại xuống, đang muốn tắt đi thì nhìn rõ tên người gọi: Mẫu thân đại nhân.
Cô giật mình.
Điện thoại reo lên không ngừng, muốn nghe máy, nhưng ngón tay trượt đến nút trả lời lại dừng lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn quyết tâm cúp điện thoại.
Mẹ, mẹ yên tâm. Con đã lớn rồi, lần này xin hãy cho con tự mình lựa chọn nhé!
Cô nhấn nút gửi đi rồi cài điện thoại sang chế độ im lặng và bỏ điện thoại vào túi.
Cô gái hít sâu một hơi, xách vali lên sải bước đi về phía trước.
…
“Những người phỏng vấn trong bộ phận thiết kế, vui lòng đi về phía Tây!”
Phía Tây của quảng trường trung tâm, tòa cao ốc D-King to lớn đứng sừng sững, toàn bộ bức tường kính bên ngoài đều là màu lam nhạt, chỉ có một logo thương hiệu màu bạc nổi bật ở góc bên phải của tòa nhà chính.
Toàn bộ tòa nhà như một cây cột pha lê đứng sừng sững ở trung tâm khu thương mại sầm uất này, phản chiếu toàn bộ quảng trường trung tâm.
Lúc này hội trường phòng làm việc khu C của tòa nhà rất ồn ào.
Hôm nay là ngày phỏng vấn đầu tiên, đội phỏng vấn xếp hàng dài gần như từ sảnh phỏng vấn đến quảng trường trung tâm. Có người ra vào liên tục, rồi lại có người rời đi. Toàn bộ hội trường vang lên tiếng nói chuyện và mùi nước hoa hỗn tạp.
Nhân viên làm việc trong hội trường bận rộn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, gần như không có thời gian để uống một ngụm nước, đúng là bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Số hai mươi tư!”
Lúc cánh cửa phòng phỏng vấn mở ra, lại có một người phỏng vấn khác bước ra.
Có người ở hàng chờ lập tức túm lấy anh ta hỏi thăm tình hình bên trong.
Nhân viên phụ trách đọc số thứ tự lớn tiếng hét: “Số hai mươi lăm!”
Lại một người phỏng vấn khác đi vào.
Rất nhanh, chỉ khoảng mấy phút sau, người phỏng vấn đó lại bước ra.
Vào rồi lại ra, vào rồi lại ra,… Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy
chục lần, giọng của người đọc số đã sắp khản đặc.
Ở lối vào phòng phỏng vấn, anh ta ngồi đó vừa ho vừa uống ngụm nước, rồi lại lật tờ sơ yếu lý lịch đã xếp sẵn trên tay và tiếp tục hét lên: “Số bốn mươi bảy!”
“…”
“Số bốn mươi bảy!”
…
Xe taxi dừng lại ở phía trước toà cao ốc D-King, cửa xe được mở ra, đầu tiên là một cái vali “xoảng” một tiếng bị ném ra ngoài, ngay sau đó, một cô gái vội vàng nhảy ra từ chỗ ngồi phía sau.
Cô bực bội đỏ mặt, đưa tiền cho bác tài xế dọc theo cửa sổ của ghế lái phụ phía trước, lớn tiếng hét lên: “Cảm ơn bác tài!”
Không kịp nữa rồi, cô gái vừa kéo vali vừa chạy nhanh vào tòa nhà, hoàn toàn không nghe thấy tiếng người tài xế hét lên ở phía sau: “Này, cô gái, tiền thừa của cô này!”
…
“Số bốn mươi bảy!”
Lối vào phòng phỏng vấn, nhân viên hét lên lần cuối, đã gọi ba lần rồi nhưng số bốn mươi bảy vẫn không thấy ai trả lời.
Người mang số bốn mươi tám chờ ở phía sau đã hơi mất kiên nhẫn. Nhân viên lắc đầu, ném bản sơ yếu lý lịch có số bốn mươi bảy sang một bên, hắng giọng: “Số bốn mươi…”
“Chờ một chút…”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở trước cửa tòa nhà.
Nhân viên kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang ra sức kéo một cái vali, chen chúc trái phải cố gắng chui ra khỏi đám đông. Cô uốn éo người vất vả lấy tờ thông báo phỏng vấn từ trong cặp sách của mình ra rồi đặt ‘bộp’ lên bàn.
“Số bốn mươi bảy ở đây!”
Đồng thời trong lồng ngực cô hít thật sâu một hơi.
Phù!
May mà đến kịp!
…
Trong phòng phỏng vấn yên tĩnh, khác hoàn toàn với khung cảnh ồn ào bên ngoài.
Cánh cửa gỗ dày ngăn cách mọi âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài nhưng cũng tăng thêm một loại áp lực vô hình.
Quan trọng nhất là một cuộc phỏng vấn lớn như vậy mà chỉ có một người giám khảo phỏng vấn.
Ngồi vào vị trí, cô gái đột nhiên thấy hơi lo lắng.
Từ lúc cô bước vào đến bây giờ cũng đã được một phút rồi, nhưng người phụ nữ phỏng vấn cô lại không nói chuyện, chỉ cúi đầu xem sơ yếu lý lịch của cô, vẻ mặt cũng không biểu hiện ra hài lòng hay là không. Trái tim đập nhanh vì chạy lúc nãy vẫn chưa bình ổn lại, bây giờ lại gặp tình huống như vậy, làm cô không nhịn được thấy hơi căng thẳng.
“Không cần căng thẳng.” Qua một lúc, người phụ nữ đặt sơ yếu lý lịch trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Sau khi vận động mạnh nên mặt cô có chút ửng hồng, một dáng vẻ thật sự vô cùng căng thẳng.
Cô ấy nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt dò xét.
Vóc dáng của cô không cao, dáng người gầy và nhỏ. Trên sơ yếu lý lịch rõ ràng viết là hai mươi hai tuổi, nhưng nhìn lại dáng dấp thì nhiều nhất cũng chỉ có khoảng hai mươi tuổi. Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mang một chiếc balo lớn, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đẹp tự nhiên, bên cạnh còn có một cái vali.
Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người ăn mặc như thế đến buổi phỏng vấn quan trọng này.
Người phụ nữ thích thú mỉm cười, chỉ vào một cột trên sơ yếu lý lịch, nói: “Chuyên ngành đại học của em không phải là thiết kế sao?”
“Vâng.” Cô cố gắng ổn định nhịp tim của mình, gật đầu trả lời: “Nhưng em vẫn luôn thích vẽ tranh, cũng rất thích thiết kế. Mặc dù đại học em học chuyên ngành lịch sử, nhưng em thường xuyên mua những quyển sách liên quan đến thiết kế trang sức để tự học. Em có lòng tin! Có thể khả năng sẽ không chuyên nghiệp, nhưng em nhất định là người giỏi thiết kế đồ trang sức nhất trong ngành lịch sử và là người thiết kế đồ trang sức giỏi lịch sử nhất!”
Cô gái hùng hồn nói làm cho người phụ nữ cảm thấy hơi buồn cười: “Vậy em có bản thảo thiết kế không?”
Đặt sơ yếu lý lịch sang một bên, người phụ nữ nhìn thẳng vào cô: “Nhà thiết kế không nhất thiết phải học chuyên ngành thiết kế, nhưng nhất định phải có khả năng vẽ bản thảo thiết kế, chỉ dựa vào đam mê thôi là chưa đủ. Em có tác phẩm để chúng tôi tham khảo không?”
“Có! Có ạ!”
Cô gái vội vàng trả lời rồi lập tức lấy một tập tài liệu trong cặp sách ra, đưa đến trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ mở tập tài liệu ra xem một lượt: “Đều là bản thảo thô sao?”
“Vâng…” Cô xấu hổ gãi đầu: “Bởi vì em đi quá vội vàng, những thứ này đều là em vẽ ở trên tàu hỏa, vì vẽ quá vội vàng nên chưa kịp tô màu.”
“Vội vàng vẽ?” Người phụ nữ kinh ngạc, cô ấy chỉ tập tài liệu: “Em nói là những bản vẽ này đều do em vội vàng vẽ lúc ở trên tàu hỏa sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Vẽ không được đẹp lắm… Nhưng mà! Em sẽ cố gắng hơn nữa!”
Người phụ nữ trầm ngâm nhìn vào bản thiết kế, đột nhiên có chút trầm mặc.
Cô ấy xem qua bản vẽ một lượt rồi sắp xếp các bản thảo lại với nhau, sau đó tỉ mỉ xem lại lần nữa. Mười mấy bản thảo cô ấy đều xem hết, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Có thể để những bản thảo thiết kế này lại đây được không?”
“Hả?” Cô không hiểu ý của cô ấy, có hơi ngơ ngác.
“Bộ phận thiết kế hoàn thành danh sách thực tập cuối cùng là phải cần kết hợp với tác phẩm. Trong sơ yếu lý lịch của em có quá ít tác phẩm, em có đồng ý để những bản thảo này lại để làm tác phẩm tuyển chọn của em không?”
“Việc này…” Đột nhiên cô thấy hơi do dự.
Không phải cô không muốn, chỉ là cô chưa kịp copy lại những bản thảo này.
Mặc dù những bản thiết kế này chưa được tốt lắm, nhưng dù thế nào đây cũng là tâm huyết mà cô bỏ ra. Mà mọi người đều biết nếu như không thông qua phỏng vấn thì sẽ không thể lấy lại được những bản thảo đó.
“Không cần lo lắng.” Dường như nhìn thấy sự do dự của cô, người phụ nữ mỉm cười. Cô ấy lấy một tờ giấy trong hộp tiện lợi ở bên cạnh ra, sau đó viết một dãy số điện thoại: “Nếu như cuối cùng em không được chọn vào danh sách thực tập thì có thể gọi điện thoại cho tôi, bởi vì tình huống của em hơi đặc biệt nên tôi sẽ trả bản thảo lại cho em.”
…
Ra khỏi tòa cao ốc D-King, trái tim luôn căng thẳng của cô gái cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đứng dưới đài phun nước ở quảng trường trung tâm, cô giơ tờ giấy ghi số điện thoại trên tay lên thật cao, do ngược ánh sáng nên cô hơi nheo mắt lại.
Ôi!
Hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cô vươn vai, ngửa mặt hướng lên bầu trời nhếch miệng cười thật tươi.
Sự hoảng loạn và vội vàng của ngày hôm nay cuối cùng đã qua! Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể tùy ý than thở rồi!
Thành phố Lịch Xuyên!
Tôi đến rồi!