Thời tiết ở Bắc Kinh càng lúc càng lạnh, từng đợt gió thổi qua lạnh đến thấu xương. Cây cối trơ trụi, cố tìm cũng không thể nhìn thấy một chiếc lá còn xanh. Xung quanh chỉ còn lại vô số đèn neon cùng những tòa nhà cao tầng lạnh lẽo như tô điểm thêm cho sự phồn hoa lúc về đêm của thành phố này.Vào đêm hôm đó, Lư Xuân Hoa lại một lần nữa tìm đến cửa, đúng vào lúc Lục Thời Dập và Vu Vãn vừa trở về từ Thiên Tân.Khi anh lái xe đưa Vu Vãn về đến Vu gia đã là hơn chín giờ tối. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, ở trong xe không khí mờ mờ ảo ảo. Lục Thời Dập nhắc nhở Vu Vãn mặc thêm áo lông, đeo thêm khẩu trang rồi hẵng xuống xe.Bôn ba suốt cả một ngày, tuy rằng Vu Vãn có chút uể oải nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Vừa mặc áo khoác vừa cười mắng anh: “Dài dòng.”Khi Vu Vãn đang cười thì không biết nhìn thấy thứ gì, khóe miệng vốn đang cong lên đột nhiên dần dần hạ xuống, trở lên lạnh lẽo như băng tuyết trong đêm đông này vậy.Lục Thời Dập nương theo tầm mắt của cô nhìn sang thì thấy trên bậc thang đá tại cửa lớn Vu gia có một bóng người vừa lùn vừa mập đang ngồi ở đó. Chỉ liếc mắt qua còn tưởng rằng là một người ăn xin.Nghĩ kỹ lại thì không đúng.Vu gia nằm trong khu biệt thự cao cấp tại Tam Hoàn, an ninh tốt, một tên ăn xin căn bản không thể nào vào được. Nhìn kĩ lại một lần nữa mới thấy đó là một bà già bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn, đầu đội mũ lông chồn, từ trên xuống không khác gì một con hồ ly, người đó không phải ai khác, chính là Lư Xuân Hoa.Vào một đêm đông lạnh giá như hôm nay, không biết bà ta đã đợi ở đây được bao lâu rồi. Rõ ràng là cố ý tới chắn đường Vu Vãn.“Chị ở trong xe chờ em một chút, em đuổi bà ta đi.” Hai ngày nay vất vả làm việc, Vu Vãn cũng mệt mỏi lắm rồi, Lục Thời Dập không muốn cô lại vì Lư lão thái thái mà phiền lòng.“Không cần.” Vẻ mặt Vu Vãn lạnh lùng, cô đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.Thấy người rốt cuộc đã trở về, Lư Xuân Hoa vội vội vàng vàng đứng dậy, thổi ra một hơi, chà chà lại khuôn mặt, lấy lại mười phần sức chiến đấu.Bà ta lần này tới không vì thứ gì khác, vẫn chỉ là chuyện cổ phần của Vinh Quang. Vừa mở miệng đã hung hăng uy hiếp Vu Vãn, nói rằng tháng sau chính là sinh nhật Lâm Thiếu Dương, nếu như Vu Vãn không chuyển 5% cổ phần Vinh Quang cho Lâm Thiếu Dương, bà ta sẽ đến đập đầu trước cửa công ty của Vu Vãn.Vu Vãn tức đến bật cười. Dù trên mặt có ý cười nhưng lại lạnh lẽo như băng. Đôi môi hồng lạnh nhạt nhếch lên: “Muốn uy hiếp tôi à? Cái mạng già này của bà đáng giá nhiều tiền như vậy ư?”“Làm sao, mày nghĩ bà già này không dám chết sao?” Lư Xuân Hoa ngước cái mặt già nua đầy nếp nhăn của bà ta lên, khí thế hung hãn trừng lại Vu Vãn: “Thiếu Dương tốt xấu gì cũng là em trai của mày, mày đối tốt với Vu Mục như vậy thì cũng phải đối xử công bằng với Thiếu Dương chứ! Mày làm người đừng quá tuyệt tình, chó cùng rứt giậu, nếu không… nếu không… tao sẽ chết thật cho mày xem!”Vu Vãn ghét nhất bị người khác uy hiếp, cô dằn lại: “Cho dù bây giờ bà có chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không cho các người một xu! Muốn chết, tùy bà!”“Con khốn này! Mày với mẹ mày đều khốn nạn như nhau!” Lư Xuân Hoa bị chọc tức, luôn miệng mắng chửi Vu Vãn cùng mẹ cô.Hay bàn tay Vu Vãn nắm chặt thành quyền, cả cơ thể như bị kéo căng: “Bà thử mắng mẹ tôi thêm một câu nữa xem?!”Lư Xuân Hoa chửi bới cô ra sao, cô có thể không quan tâm, nhưng động đến mẹ cô, thì cô không chắc.“Tao chửi đấy thì sao? Con gái của con khốn nạn kia thì đều đê tiện như nhau thôi! Mẹ mày không biết xấu hổ giẫm đạp lên mặt mũi Lâm gia chúng tao để ngồi lên vị trí chủ tịch, khiến cho ba mày cả đời này không thể ngóc đầu lên được! Muốn phủi sạch quan hệ cùng Lâm gia chúng tao? Mày đang nằm mơ đấy à? Con khốn như mày trong xương trong tủy chẳng phải chảy dòng máu Lâm gia chúng tao hay sao…”“Bà Lư chùi sạch miệng rồi hãy nói tiếp!” Lục Thời Dập phẫn nộ quát để bà ta ngừng lại. Thân hình cao lớn chặn ở phía trước Vu Vãn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lư Xuân Hoa như cảnh cáo.Trái tim anh nguội lạnh thay cho Vu Vãn.Lư Xuân Hoa muốn Vu Vãn xử sự công bằng, còn bà ta thì sao?Đều là cháu trai cháu gái của mình, bà ta lại vì hai đứa con của kẻ thứ ba kia mà nóng lòng muốn hút khô máu thịt Vu gia, ngay cả mạng mình cũng không tiếc đem ra cá cược.Đối với loại người vô sỉ như vậy, căn bản không thể nói đạo lý với bà ta!Vốn Lư Xuân Hoa cũng có đôi chút câu nệ Lục Thời Dập, nhưng bởi vì lần trước bị anh lừa một vố, nên lần này khi nhìn thấy anh che chở cho Vu Vãn, Lư Xuân Hoa càng sôi máu. Bà ta gộp cả Lục Thời Dập vào chửi chung một lần, lời dơ bẩn gì cũng đều phun ra hết ra ngoài.Bà ta nói Vu Vãn giữ Lục Thời Dập lại công ty làm việc rõ ràng không có ý tốt, muốn trâu già gặm cỏ non, ngay cả đứa em trai lớn lên cũng mình cũng muốn “ăn” cho được, không biết xấu hổ.Rồi nói Lục Thời Dập đang yên đang lành làm cậu ấm lại không thích, chạy tới bên cạnh Vu Vãn làm một tiểu bạch kiểm, lại càng không biết xấu hổ.“Đôi cẩu nam nữ chúng mày thông đồng bắt nạt tao, nhất định chúng mày sẽ gặp báo ứng!”“Bọn mày là đôi gian phu dâm phụ, là thứ cặn bã có mẹ sinh không có mẹ d…”Một tiếng “Bốp!” thật lớn vang lên, Vu Vãn từ phía sau lưng Lục Thời Dập bước ra, giơ tay tát cho Lư Xuân Hoa một cái. Gương mặt cô đanh lại, đôi môi đỏ mím chặt, cả người bao trùm bởi sự lạnh lùng.Lư lão thái thái sau khi bị đánh thì ngây ra, chữ “dưỡng” cuối cùng vẫn còn đang mắc trong cổ họng. Bà ta sửng sốt vài giây mới có thể phản ứng lại. Ôm lấy khuôn mặt bị đánh, thở hổn hển nói: “Tao là trưởng bối của mày, mày dám đánh tao? Mày là đồ súc sinh, làm phản rồi, làm phản rồi!”“Tôi đánh bà đấy, bà làm gì được tôi?” Vu Vãn dùng lời khi nãy bà ta nói đáp trả lại bà ta.Cả đời này đây là lần đầu tiên Vu Vãn đánh người, mà còn là đánh bà nội trên danh nghĩa của mình. Đối với Lư Xuân Hoa từ trước đến nay cô luôn một mực nhẫn nhịn, gương mặt ác độc này của bà ta cô đã muốn đánh từ lâu rồi.Không thể không nói, một cái tát này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Đúng lúc này, Lư lão thái thái giống như một mụ già đanh đá đã phát điên mà nhào lên, vừa chửi vừa muốn nắm lấy tóc Vu Vãn, giống như muốn xé nát cô ra. Lục Thời Dập cậy ưu thế thân hình cao lớn mà ôm lấy cả người Vu Vãn, bảo vệ cô trong lồng ngực của mình, toàn bộ thương tổn đều rơi hết lên người anh.Trước khi Vu Vãn xuống xe Lục Thời Dập đã gọi điện cho bảo vệ của tiểu khu. Cục diện rối rắm này chỉ sau khi bảo vệ vội vã chạy tới lôi Lư Xuân Hoa ra ngoài thì mới kết thúc.“Vu Vãn, mày cứ đợi đi! Nếu trong sinh nhật Thiếu Dương tao không nhìn thấy cổ phần công ty, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày---” Khi Lư Xuân Hoa bị lôi đi, giọng nói thé thé của bà ta vẫn xuyên qua màn đêm mờ ảo mà truyền vào tai hai người bọn họ.…“Không còn chuyện gì nữa, người đã đi rồi.”Vu Vãn vẫn chẳng hề cử động, giống như khi bị ôm chặt lấy, Lục Thời Dập cũng vậy không hề nhúc nhích,cách một lớp áo anh vẫn có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề của cô, ôm cô vào lòng sự đau đớn trong lồng ngực cũng từ từ bình ổn lại.Lục Thời Dập hiểu rõ, vào những lúc như thế này, mọi lời an ủi đối với Vu Vãn mà nói đều vô dụng.Cánh tay đang vòng ngang thắt lưng cô vẫn giữ nguyên vị trí, còn cánh tay còn lại thì giơ lên, cách một lớp lông nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô.Tại thời khắc này, chắc hẳn trái tim Vu Vãn đang rất mệt mỏi.Mỗi lần Lư Xuân Hoa xuất hiện trước mặt cô, cục diện giữa hai người có thể so sánh với một cuộc chiến tranh…Hai người đứng ôm nhau bên ngoài biệt thự, chẳng qua biết qua bao lâu. Chỉ đến khi từng cơn gió lạnh không ngừng lùa vào cổ áo của cả hai người, chỉ đến khi lỗ tai đều lạnh đến tê cóng, Vu Vãn mới từ trong lồng ngực của anh chậm rãi ngẩng đầu lên.Cô nhìn người đàn ông trước mặt, chớp mắt vài cái, từ từ lấy lại tinh thần. Dường như cảm nhận bản thân đã ngây người trong ngực anh rất lâu, vẻ mặt của Vu Vãn không được tự nhiên, lúc này mới kéo dài khoảng cách với anh ta.“Cái kia…” Khi Lục Thời Dập đang muốn nói gì đó thì đột nhiên Vu Vãn “A” lên một tiếng, chỉ vào mặt anh ta nói: “Cậu chảy máu rồi!”“A? Chỗ nào cơ?”“Ở cằm này.”Lục Thời Dập lập tức gào thét: “Á á á,