Vu Vãn nhìn qua mắt mèo gắn trên cửa, thấy người đứng bên ngoài thì thầm hít sâu một hơi, kéo cánh cửa ra: “Cậu còn chuyện gì à?”Người vừa nhấn chuông cửa không phải ai khác, chính là thằng nhóc lắm chuyện - Lục Thời Dập.Anh chỉ mặc bên ngoài một chiếc áo lông dài quá gối, nhưng mặc cũng không mặc cho tử tế, khóa cũng không kéo hết lên để lộ bộ tây trang mỏng manh bên trong. Mùa đông ở nơi này nhiệt độ thường rơi vào khoảng âm mười mấy độ, đúng là không sợ lạnh.“Vừa rồi em quên nói với chị, thứ Sáu tuần này là sinh nhật mẹ em. Mẹ em bảo em nhất định phải mời chị đến tham gia sinh nhật của bà.”Vu Vãn gật đầu, biểu thị đã biết. Không nói bằng lòng, cũng không nói từ chối, chỉ nói: “Ngày mai đến công ty, chị xem lịch trình thư ký Trình sắp xếp đã.”“Chị không cần xem, em xem hộ chị rồi. Buổi chiều thứ Sáu tuần này vốn là có buổi gặp mặt với Tổng giám đốc Walter, nhưng đối phương lại có việc bận, ngày hôm qua đã dời ngày đến thứ Hai tuần tới rồi.” Lục Thời Dập lộ ra hàm răng trắng: “Tiệc tổ chức ở nhà riêng, không có phóng viên, người tới đều là bạn bè thân thích của mẹ em thôi.”Vu Vãn nhướng mày: “Hừ, cậu đây là đến mời à, rõ ràng là đến để thông báo đấy?”“Nào có? Em đây thành tâm thành ý mời chị mà.” Lục Thời Dập đắc ý đặt một cánh tay lên trên cánh cửa, nghiêng người dựa vào, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Mẹ em đã lâu không gặp chị, bà dặn đi dặn lại em nhất định phải mời được chị đến.”-Tô Lan là một người bận rộn, không phải ra nước ngoài đóng phim thì chính là đi quay chương trình, quanh năm suốt tháng không có mấy ngày ở lại Bắc Kinh, muốn gặp mặt một người cũng bận rộn như Vu Vãn, quả thực không dễ dàng.Sinh nhật Tô Lan mặc dù không tổ chức lớn, nhưng hôm đó bạn bè thân thích mang theo mấy đứa trẻ trong nhà tới dự tiệc, cảnh náo nhiệt như hôm nay Lục gia ngày thường khó có được.Hơn năm giờ chiều, thấy con trai nhà mình cuối cùng cũng mang được người tới, khỏi phải nói Tô Lan vui vẻ thế nào.Chuyện Lục Thời Dập chạy đến Vinh Quang làm việc bà đã sớm biết. Vậy nên bà nắm chặt tay Vu Vãn, nhiệt tình hỏi han. Nào là dạ dày đã tốt hơn chưa? Rồi bữa sáng nhà làm có hợp khẩu vị của cô không? Sau đấy dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân mình. Còn nói con trai mình chạy đến chỗ cô làm trợ lý, thực sự gây phiền toái cho cô, khiến cô phải nhọc lòng…Lục Thời Dập phát hiện, quý bà Tô Lan này đúng là rất thích Vu Vãn.Vu Vãn vừa đến thì đã hoàn toàn quên mất đứa con trai này. Nói chuyện với nhau không có hồi kết, gặp ai cũng giới thiệu Vu Vãn là con gái nuôi của bà. Khen Vu Vãn một câu thì châm chọc con trai mình hai câu, đây là mẹ ruột đấy à?Anh vô dụng thế cơ à?“Đời này điều tiếc nuối nhất của dì chính là không sinh được một đứa con gái vừa thông minh, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang như Tiểu Vãn.” Tô Lan liên tục than thở, không thể tránh khỏi tiếc nuối: “Dì thật hy vọng Tiểu Vãn là con gái ruột của dì.”“Có người con trai ưu tú như Thời Dâp, cô đã có phúc lắm rồi.” Một người bạn cười an ủi.“Ưu tú chỗ nào cơ? Ngày nào cũng làm trái lời tôi. Từ nhỏ đến lớn đều nghịch như khỉ, chẳng có hôm nào để tôi yên tĩnh được.”Lục Thời Dập không thể nghe được nữa, giả vờ ghen tị: “Mẹ, mẹ không thể thừa nhận con trai của mẹ cũng rất ưu tú à?”Quý bà Tô Lan tặng cho anh ta một ánh nhìn khinh bỉ: “Con phải ưu tú trước thì mẹ mới thừa nhận được chứ.”Lục Thời Dập: “…”“Con thử nhìn xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Vãn hai mươi hai tuổi đã tiếp quản Vinh Quang, con nhìn lại mình đi, đã hai mươi ba tuổi rồi đấy, hết năm nay là hai mươi bốn rồi, còn chưa làm được trò trống gì đâu!” Mẹ ruột chẳng hề khách khí, đả kích thẳng mặt.Lục Thời Dập: “…” Trái tim giống như bị đâm xuyên qua vậy…“Con trai thường trưởng thành muộn hơn con gái mà.”“Đúng vậy, đúng vậy, con trai thường phải 30 mới đủ lớn. Tương lai Thời Dập nhất định rất có tiền đồ.”Nhóm bạn bè thân thiết vừa cười vừa thay Lục Thời Dập nói chuyện.“Chẳng biết lúc đến ba mươi tuổi có thể trưởng thành thật không.” Tô Lan cảm khái nói: “Đứa con trai này của dì, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều chủ ý. Trước đây không muốn cho nó ra nước ngoài, nó vẫn cố sang đó du học. Tốt nghiệp xong, bảo nó về nước nó cũng không chịu về, chẳng biết nó muốn làm cái gì cả…”“Mẹ!” Lục Thời Dập vội vàng cắt đứt lời mẹ.Chuyện anh mở một công ty đầu tư ở Mỹ chưa từng nói với Vu Vãn dù chỉ một chữ. Trước khi vào Vinh Quang, anh đã nói với Vu Vãn rằng mình kẻ thất nghiệp, muốn đến công ty cô ấy rèn luyện để tăng thêm kinh nghiệm làm việc.Nếu để cho Vu Vãn biết anh ở nước ngoài đã có sự nghiệp của riêng mình, nói không chừng sẽ không tiếp tục cho anh ở bên cạnh làm trợ lý nữa.Lục Thời Dập thấy Vu Vãn có vẻ vẫn chưa phát hiện ra điều gì thì thở phào nhẹ nhõm, rồi cầu xin sự tha thứ từ mẹ ruột: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ, không phải lễ kể tội của con. Mẹ, có thể chừa lại chút mặt mũi cho con không?”“Da mặt con dày như vậy còn cần mẹ chừa lại cho cơ à?”Vu Vãn nhìn vẻ mặt sụp đổ của Lục Thời Dập khi bị mẹ ruột đả kích, vui thì vui đấy nhưng vẫn nên nói thay anh vài câu: “Dì Tô, Thời Dập rất thông minh, cũng rất có năng lực. Khoảng thời gian cậu ấy ở Vinh Quang làm được không ít các dự án xuất sắc, cũng giúp đỡ cháu rất nhiều trong công việc.”Nghe Vu Vãn ở trước mặt mọi người khen mình, Lục Thời Dập như mở cờ trong bụng. Lập tức đắc ý nói với quý bà Tô Lan: “Mẹ nghe thấy không, sếp của con còn khen con đấy. Con trai của mẹ ưu tú lắm đấy.”“Nhìn chút tiền đồ này của con đi….” Quý bà Tô Lan lắc đầu chê bai: “Tiểu Vãn à, cháu không thể khen nó, thằng nhóc này chỉ cần khen nó một lần là cái đuôi nó vểnh lên tận trời rồi!”-Sinh nhật của Tô Lan, nếu mời Vu Vãn thì tất nhiên cũng phải mời Vu Mục. Sau khi buổi tiệc bắt đầu được một lúc thì người cùng Lục Thời Dập xích mích ầm ĩ suốt nhiều ngày trời – Vu Mục, mới khoan thai đến muộn.Vu Vãn bị Tô Lan kéo vào phòng trưng bày để xem món đồ mà gần đây bà mới đấu giá thành công. Lục Thời Dập bị quý bà Tô Lan kéo đi xem từ lâu rồi, không còn hứng thú nữa. Trông thấy Vu Mục đi tới, không tính toán với anh ta mà hào phóng tiến đến chào hỏi.Vu Mục nhìn thấy anh, hai tay vẫn đút trong túi quần, giả vờ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông không nói chuyện với kẻ lừa đảo!”“… Ai là kẻ lừa đảo?”“Ai vừa nói chuyện với tôi, kẻ đó chính là kẻ lừa đảo!”“Hey!” Lục Thời Dập buồn bực: “Tôi lừa cậu cái gì?”Vu Mục vẫn nói câu nói kia: “Trong lòng cậu tự hiểu!”Lời này nghe vào tai sao lại khiến Lục Thời Dập có cảm giác bản thân là một gã đàn ông bạc tình lừa gạt tình cảm của cậu ta thế nhỉ?Lục Thời Dập cũng không biết cái người này gần đây trong đầu lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì không bình thường, mà lại không nói lý do rồi chiến tranh lạnh với anh nhiều ngày như vậy. Ngày hôm nay, nhất định anh ta phải nghe được nguyên nhân từ trong miệng Vu Mục.Buổi tiệc sinh nhật của Tô Lan khách khứa được mời đều là những người bạn thân nhất của mình cùng với những thân thích có quan hệ gần với Lục gia. Tất cả mọi người đều rất thoải mái, mấy đứa trẻ con có quen biết lẫn nhau chạy nô đùa trong sân, Lục gia tiếng cười tiếng nói tràn ngập khắp nơi, bầu không khí vừa hài hòa, vừa