Tối đến cô ngồi trên sofa đợi anh về. Vết bỏng do ngâm nước đá trở nên sưng vù lên , cô đau đớn , chật vật cả người run rẩy cộng thêm cơn mùa đông thổi qua dù trong phòng rất ấm nhưng ngta cũng cảm thấy lạnh .Đợi mãi mà anh vẫn chưa về cô ngủ quên lúc nào không hay
Két ..đó là tiếng xe của anh
Cô giật mình tỉnh dậy và tiếng két quá lớn thì đã thấy anh đang bỏ giày đi vào nhà.
" Anh... Em hăm đồ ăn lại nhé!? "
" Cô muốn hạ độc tôi sao ?
Anh chán ghét nhìn cô nhấp nháy môi lạnh nhạt trả lời
" Không... Em không có " cô ấp úng giải thích
" em sợ anh đói nên mới "
" câm mồm "
" tôi không ăn ..Còn nữa. ..Sau này không có việc gì thì đừng lại gần tôi. "
Trước khi lên phòng vẫn không quên ném cho cô cái nhìn
" vâng...... "
Anh khinh tởm cô đến vậy sao! ? Sợ cô đứng gần làm bẩn anh à!?
Phải! Cô cũng khinh tỏm mình và khinh thường bản thân.
Tại sao! Tại sao lại có thể yêu một người vô lương tâm như anh!?.nước mắt lại rơi nữa cứ như vậy chắc cô sẽ mù sớm...
~~~••12h tối ~~
Mà đèn phòng anh vẫn sáng nên cô cố gắng lấy hết cảm đảm quyết định đem ly cà phê nóng vào phòng anh .
Cô đứng trước bàn làm việc phòng anh. Nhẹ nhàng để ly cafe khẽ cười dịu dàng nói .
" Tối rồi anh làm việc xong rồi ngủ sớm đi nhé.. Em.. "
Cô chưa kịp dứt lời thì
"bốp "
Ly cafe đặt trên bàn bây giờ đã bể nát nước nóng văng tung toé dưới nền gạch lạnh lẽo
"Ai..là ..Ai ? Cho cô vào đây mà không gõ cửa hả? " anh trợn mắt quát cô.
" Em... Em xin lỗi. Em thấy cửa không khóa. " cô xanh mặt nhìn anh.
" Dọn hết mảnh vỡ của ly cafe rồi biến ra ngoài ngay "
" Từ này không có sự