Cuộc sống cứ như vậy 2 năm đã trôi qua. Cô cũng đã dần quen với cuộc sống đau khổ này
2 năm không về thăm nhà cô nhớ ba, nhớ mẹ lắm. Cô sợ họ lo lắng nên không dám nói chuyện mình bị anh ngược đãi hành hạ ra sao, chỉ vì cô tin anh sẽ thay đổi
2 năm cô chưa từng sắm sửa cho mình bộ đồ nào. Ngoài mua đồ ăn rồi về nhà thì cô chưa từng bước ra đường.
Còn anh. Anh vẫn vậy, vẫn lãnh khóc vô tình .
Sáng ~~~
. Anh ăn cơm đi !
Hôm nay cô nấu những món ăn mà anh thích nhất. Cô dọn ra trên bàn ăn nào là súp, trứng cuộn, cá kho, thịt xào,.... Cô nấu ăn ngày càng giỏi , do cô cố gắn hàng ngày chăm chỉ học nấu ăn từ sách mà cô mua ở nhà sách nên tay nghề của cô càng tốt lên
" Bốp... . "
Tiếng chén đĩa bị hất xuống nền gạch lạnh băng hơi nấu từ đồ ăn từ từ bốc hơi lên, nó cũng giống tâm trạng cô bay giờ
. Cô lại vào bếp nấu ăn ?
. Cô có biết mấy món cô nấu đến chó cũng không thèm ăn không, huống chi là người
Anh tức giận hất đổ đồ ăn xuống đất lơ đễnh cùng chán ghét lên tiếng quát
" em...."
Cô gầm mặt xuống nền nhà, tay không ngừng run rẩy nắm chặt vạt áo nước mắt vô thức rơi xuống bàn tay
. Câm mồm !
. Từ này tôi cấm cô không được bước chân vào bếp "
Anh hung hăng lạnh nhạt nói ra từng chữ
. Nhưng em muốn nấu ăn cho anh
Cô ngẩn mặt lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì khóc nên sưng húp lên
. Không cần
. Nhưng.....
Cô ấp úng định giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì bị giọng nói anh ngăn lại
. Cô nói nhiều thế, muốn nấu ăn để hạ độc hại chết tôi à
. Em không có
. Không có thì tốt , cô lo ở nhà làm tốt bổn phận mình đi
Anh thơ ơ khinh thường nhìn cô nói rồi xoay người bước đi
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Oẹ ...... Oẹ .... Oẹ
Trong khi dọn dẹp thức ăn bị anh tàn nhẫn hất xuống nền nhà. Không biết vì sao cô lại mắc ói, có lẽ do mùi hôi của cá kho?
. Con có sao không ?
Quản gia lo lắng hỏi cô.
Trong khoảng thời gian lấy anh cô luôn đối xử tốt với người hầu kẻ ở nhà