Hối Hân Muộn Màng

Chương 3: (Hối Hân Muộn Màng)


trước sau

9

 

Nhân sự ở Campuchia rất phức tạp, kinh tế lại lạc hậu, muốn tìm ra kẻ trộm tài khoản trong biển người mênh mông quả thực không dễ.

 

Huống chi, ai biết hắn đã trốn ra khỏi biên giới hay chưa.

 

Giang Uẩn Chi điên cuồng huy động mọi mối quan hệ, nhất định phải tìm được tôi.

 

Tài khoản vẫn không ngừng gửi ảnh chụp màn hình khoảnh khắc của tôi lên mạng xã hội.

 

Ngày 8 tháng 11.

 

Tôi cạo trọc đầu, đội một bộ tóc giả màu hồng phấn.

 

[Càng lớn tuổi càng thích màu hồng.]

 

Thật ra tôi nói dối, không phải càng lớn tuổi tôi mới thích, mà là tôi luôn thích màu hồng.

 

Nhưng Giang Uẩn Chi lại thấy màu này quê mùa, trẻ con.

 

Tất cả quần áo, túi xách của tôi, kể cả kiểu tóc và cách trang điểm, đều phải theo yêu cầu của anh ta, bắt chước giống hệt Diệp Hi.

 

Nhưng tôi hoàn toàn không thích những gam màu cao cấp chỉ có đen và trắng đó.

 

Ngày 1 tháng 11.

 

Cô cháu gái giường bên lại đến chăm bà, còn mang cho tôi sủi cảo do cô ấy tự gói.

 

Tuy gói xấu xí, nhưng ăn rất ngon.

 

Chúng tôi cùng nhau ăn sủi cảo, chụp chung một tấm ảnh.

 

[Cảm giác có gia đình thật tốt.]

 

Sau đó, thấy tôi thích, cô ấy luôn mang đồ ăn cho tôi.

 

Cô ấy mới mười bốn tuổi, nhưng đã biết làm rất nhiều món.

 

Vì bố bị tai nạn lao động tàn tật, mẹ mất sớm, chỉ còn cô ấy chăm sóc bà nội.

 

Tôi đưa cho cô ấy mười vạn tệ, để ít nhất cô ấy có thể hoàn thành việc học.

 

Không muốn giống như tôi, một bước sai, vạn sự sai.

 

Ngày 23 tháng 10.

 

Chị Cung liên lạc với tôi.

 

Tôi không nói cho chị ấy biết chuyện mình bị bệnh, chỉ nói là tôi thất tình nên ra nước ngoài nghỉ dưỡng.

 

Chị ấy nói với tôi: “Ra ngoài giải sầu cũng tốt… Nhưng mà! Dạo trước Giang tổng lại đến hội sở, say khướt còn gọi tên em, bị Diệp Hi biết được. Cô ta tố cáo hội sở. Bây giờ hội sở phải đóng cửa chỉnh đốn rồi, chị cũng nghỉ việc, chuẩn bị về quê.”

 

“Còn những thứ năm xưa, chị vẫn còn giữ. Nếu em… nếu em không cam tâm, chúng ta chơi anh ta một vố?”

 

Tôi nói thôi vậy.

 

Thế lực nhà họ Giang lớn mạnh, tôi sợ liên lụy đến chị Cung.

 

Hôm đó, tôi không đăng ảnh, chỉ có một dòng chữ.

 

[Ước gì ngày xưa chưa từng gặp anh.]

 

10

 

Khi những dòng trạng thái trên trang cá nhân của tôi dần được đăng tải.

 

Cư dân mạng cũng tìm ra nhiều chuyện quá khứ của tôi hơn.

 

Có người tìm được tin tức về vụ tai nạn mười mấy năm trước.

 

Trong ảnh trên báo, tôi khóc ngất ở hiện trường vụ tai nạn, được người ta khiêng lên xe cứu thương.

 

Cả người trong thôn cũng nhớ chuyện năm xưa, lên tiếng: [Đứa bé này đúng là người tôi thấy đáng thương nhất. Sau khi bố mẹ mất, tiền bồi thường và tài sản thừa kế đều bị bác cả và anh họ cướp hết. Một thân con gái không có tiền, ngày nào cũng phải ăn nhờ ở đậu nhà hàng xóm. Sau này thấy ngại, nó bỏ học, nói là đi làm kiếm sống. Ai ngờ…]

 

Bạn học cũ cũng xuất hiện.

 

[Mẫn Thanh Thanh vốn học rất giỏi, luôn đứng trong top ba của lớp. Chúng tôi đều ngưỡng mộ cô ấy, sau này biết cô ấy làm tình nhân cho người giàu, ai nấy đều sốc. Giờ nghĩ lại, chắc lúc đó cô ấy thật sự không còn cách nào khác!]

 

Ngay cả fan của Diệp Hi cũng chỉ tìm ra được những giải thưởng mà tôi từng đạt được.

 

Thêm cả giọng hát của tôi khi hát ở quán bar, không khác gì ca sĩ chuyên nghiệp.

 

Cư dân mạng bắt đầu đổi chiều dư luận.

 

[Nói thật, chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, nếu vẫn là giả chết thì đúng là quá lố!]

 

[Nhà tôi có người từng bị ung thư, ít nhất thì tờ hóa đơn điều trị và giấy báo nguy kịch này không giống đồ giả. Với lại, ung thư thật sự sẽ gây ra nhiều dịch ổ bụng, nên nhìn cứ như có thai vậy.]

 

[Nhưng cô ta làm tiểu tam, được bao nuôi thì không thể chối cãi được chứ?]

 

[Lầu trên, tôi coi như người trong giới, tôi nghe nói là sau khi Diệp Hi ra nước ngoài và chia tay với Giang Uẩn Chi, Giang Uẩn Chi mới tìm đến Mẫn Thanh Thanh. Sau đó, Diệp Hi về nước tìm Giang Uẩn Chi, hai người nối lại tình xưa, Mẫn Thanh Thanh mới bị đá.]

 

[Còn nữa, nhân viên quán cà phê vừa đăng bài, cô ta nói hôm hắt cà phê, cô ta nghe thấy Diệp Hi mắng bố mẹ Mẫn Thanh Thanh, còn nói là đồ tiện nhân gì đó nên mới ra tay.]

 

Diệp Hi cuống cuồng lên, lập tức đăng bài thanh minh, nói người kia bịa đặt.

 

Nhưng Giang Uẩn Chi đã cho người điều tra camera giám sát hôm đó.

 

Từng lời từng chữ của Diệp Hi đều khớp với lời kể của nhân viên kia.

 

Anh ta cười lạnh ném bản thảo xử lý khủng hoảng mà công ty quan hệ công chúng chuẩn bị cho Diệp Hi vào mặt cô ta.

 

“Xem ra những năm qua, là tôi đã quá tốt với cô rồi.”

 

“Hay là do cô diễn quá giỏi?”

 

Diệp Hi vội vàng lắc đầu: “Không phải, em chỉ là sợ cô ta dây dưa với anh nên mới…”

 

Giang Uẩn Chi không để cô ta nói hết câu, trực tiếp rời khỏi văn phòng.

 

11

 

Giang Uẩn Chi không làm gì được cái tài khoản kia.

 

Anh ta muốn dùng tiền để khóa tài khoản, nhưng lại sợ không thấy được nội dung phía sau, không tìm được tôi đang ở đâu.

 

Lượng truy cập quá lớn cũng khiến nền tảng trì trệ, không chịu hợp tác xử lý khủng hoảng với anh ta.

 

Sau khi về nước, anh ta đã đi một vòng những nơi tôi từng đến.

 

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi đâu.

 

Cuối cùng, anh ta cũng quay lại căn hộ mà tôi từng ở.

 

Giang Uẩn Chi mỗi khi muốn giải tỏa hoặc say xỉn đều sẽ đến đó tìm tôi.

 

Từ khi Diệp Hi về nước, anh ta đã hơn nửa năm không đến đó.

 

Bây giờ mở cửa bước vào, mới phát hiện bên trong trống trơn.

 

Cứ như vừa mới được sửa sang lại.

 

Anh ta ôm đầu ngồi xổm trước cửa sổ sát đất.

 

“Mẫn Thanh Thanh… Chết tiệt, rốt cuộc cô ở đâu!”

 

“Sao cô dám, sao dám tự ý bỏ đi mà không có sự cho phép của tôi?”

 

“Đợi tôi tìm được cô, tôi nhất định…”

 

Những lời sau đó, anh lại không thể thốt ra.

 

Chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào nặng trĩu.

 

12

 

Sự tình đã đến nước này, Giang Uẩn Chi vẫn không tin tôi đã chết.

 

Anh ta nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

 

Diệp Hi cũng một mực khẳng định tôi chưa chết.

 

“Uẩn Chi, lăn lộn ở chốn ăn chơi bao nhiêu năm như vậy, Mẫn Thanh Thanh sao có thể vẫn là một đóa bạch liên thanh thuần chứ? Đây chẳng qua là một màn kịch do cô ta đạo diễn, chỉ để trả thù chúng ta thôi. Anh càng để ý đến cô ta, cô ta càng được nước lấn tới.”

 

“Chẳng phải anh đã hứa với em, sẽ không liên lạc với cô ta nữa, sau này chỉ một lòng một dạ ở bên em sao? Đã như vậy, hà cớ gì còn vì người đàn bà này mà làm ầm lên? Anh từng nói, cô ta chỉ là một kẻ thế thân, một công cụ của em mà thôi.”

 

“Hơn nữa, cho dù cô ta có chết thật, thì ít ra cô ta cũng đã hưởng thụ bao nhiêu năm rồi còn gì…”

 

Giang Uẩn Chi quay phắt lại, giáng cho cô ta một cái tát.

 

Diệp Hi ngã nhào xuống đất, mặt sưng vù một bên, cẳng chân lập tức rớm máu.

 

Cô ta vừa uất ức vừa kinh hãi nhìn anh ta.

 

Nhưng đôi mắt sắc bén của anh ta đầy những tia máu đỏ, chứa đựng ngọn lửa giận dữ âm ỉ, hoàn toàn không để ý đến tiểu công chúa của mình đang bị thương.

 

“Diệp Hi, những lời này của cô, tôi không thích nghe chút nào.”

 

Ánh mắt Diệp Hi dần từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi.

 

Tôi biết cô ta đang sợ điều gì.

 

Mười năm bầu bạn, sao có thể thật sự vô động?

 

Cô ta sợ tôi không chết, uy hiếp đến vị trí của cô ta trong lòng Giang Uẩn, lại sợ tôi thật sự chết đi, trở thành nốt chu sa vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong tim Giang Uẩn.

 

13

 

Ngày 10 tháng 10.

 

Sau đợt hóa trị, tôi lén trốn viện đi xem pháo hoa ở Disney.

 

Vì hôm đó là sinh nhật tôi.

 

Tám năm trước, sinh nhật tuổi 20 của tôi, cũng chính ngày này, tôi đã xin Giang Uẩn Chi dành một ngày đưa tôi đi.

 

Nhưng anh ta lại nói: “Thanh Thanh, em là người của anh, em nên biết cái gì được phép, cái gì không.”

 

Cũng từ đó, tôi hiểu rõ sự khác biệt giữa bạn gái và tình nhân.

 

Tôi chụp lại ảnh pháo hoa.

 

[Chúc mừng sinh nhật tôi.]

 

Ngày 21 tháng 9.

 

Dù đã nhập viện được một tháng, tôi vẫn thấy sợ hãi mỗi khi đêm xuống.

 

Bà cụ giường bên cạnh run rẩy xuống giường, kéo ghế ngồi cạnh giường tôi.

 

Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giống như mẹ tôi những đêm mưa bão khi tôi còn bé.

 

“Ngoan, ngủ đi, đừng sợ.”

 

[Mẹ ơi, con nhớ mẹ.]

 

Ngày 7 tháng 9.

 

Lần hóa trị đầu tiên kết thúc.

 

Tóc tôi vẫn còn, mặt tuy gầy đi chút, nhưng vẫn hồng hào.

 

Tôi cố chịu cơn đau, mỉm cười giơ tay chữ V.

 

[Mẫn Thanh Thanh, cố lên, mày làm được!]

 

Bố mẹ vẫn đang dõi theo tôi từ trên trời.

 

Tôi phải sống, tôi muốn sống.

 

Ngày 10 tháng 8.

 

Đây là ngày tôi vừa nhận kết quả khám sức khỏe.

 

Bác sĩ nói, bệnh đã ở giai đoạn cuối, nhưng vẫn có thể điều trị, ít nhất là thử xem sao.

 

Tôi hỏi ông ấy vì sao tôi còn trẻ như vậy đã mắc phải căn bệnh này.

 

Ông ấy nói: “Gan cũng là một cơ quan cảm xúc, nếu cô cứ mãi kìm nén, buồn bực, rồi thức khuya, tất cả đều đang làm tổn thương nó đấy.”

 

Hóa ra mấy cơ quan trong người tôi còn dễ nổi nóng hơn cả tôi.

 

Nghĩ đến những năm qua, bất kể nửa đêm hay sáng sớm, tôi đều bị Giang Uẩn Chi giày vò đến đau nhức cả n

gười.

 

Nghĩ đến những ngày tháng ở bên cạnh anh ta, tôi luôn phải căng thẳng, sợ làm anh ta không vui.

 

Nghĩ đến mỗi lần anh ta liên lạc với Diệp Hi xong lại dùng bạo lực lạnh với tôi…

 

[Hóa ra ung thư không phải tự nhiên mà có.]

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện