Hối Hân Muộn Màng

Chương 4: (Hối Hân Muộn Màng)


trước sau

14

 

Cuối cùng thì cháu gái của bà cụ giường bên cạnh cũng đã thấy được dòng trạng thái trên trang cá nhân của tôi.

 

Cô ấy đăng một đoạn video.

 

Chính là lần Diệp Hi đến thăm tôi, cô ấy dẫn bà xuống lầu đi dạo, lúc về thì nấp ở cửa quay lén.

 

Ban đầu chỉ là muốn quay được người nổi tiếng.

 

Không ngờ lại quay được khuôn mặt cay nghiệt, lạnh lùng của Diệp Hi.

 

Đám fan lập tức quay sang phản công.

 

[Má ơi, không phải là nữ thần từ thiện sao? Sao lại ác độc với người sắp chết như vậy! Chẳng lẽ cô ta còn muốn Mẫn Thanh Thanh chết nhanh hơn chắc?!]

 

[Vậy nên trước đó cô ta cố tình nói vậy để đánh lạc hướng dư luận đúng không? Để chúng ta tin rằng Mẫn Thanh Thanh chưa chết mà chỉ đang diễn kịch, để chúng ta đứng về phía cô ta? Đúng là không biết xấu hổ.]

 

[Cười chết mất, mấy người còn tung hô cô ta lâu như vậy, con của kẻ trốn nợ thì có thể là thứ tốt đẹp gì chứ?]

 

Giang Uẩn Chi bóp chặt cổ Diệp Hi.

 

Hỏi cô ta tại sao lại giấu bệnh tình của tôi.

 

Hỏi cô ta rốt cuộc tôi đang ở đâu.

 

Hỏi cô ta vì sao khi mình sắp chết còn cố tình kích thích mình như vậy.

 

Diệp Hi đỏ mặt cười: “Anh giết em thì sao chứ? Cô ta đã chết rồi! Anh hỏi em những điều này, chi bằng tự hỏi chính mình đi, vì sao trêu chọc cô ta mười năm rồi lại đá cô ta như một món đồ chơi!”

 

Giang Uẩn Chi cuối cùng cũng buông tay, ngã xuống ghế sofa, ôm mặt khóc nức nở.

 

Anh ta đã phong sát Diệp Hi.

 

Giới giải trí từ nay về sau sẽ không còn người này nữa.

 

Đồng thời, cũng khiến cho gia tộc họ Diệp vốn đã lung lay càng thêm khó khăn.

 

15

 

Sau đó, anh ta lại đến bệnh viện của tôi, lấy được toàn bộ bệnh án của tôi.

 

Trên phim chụp X-quang, một bụng đầy hơn chục cân dịch, ảnh chụp đầu trọc lóc sau khi cạo trong thông tin bệnh nhân, cân nặng chưa đến 70 cân khi xuất viện…

 

Khiến tim anh ta đau như cắt, gần như không đứng thẳng được.

 

Anh ta tìm đến hai bà cháu ở giường bên cạnh.

 

Hỏi họ có biết tung tích của tôi không.

 

Cô ấy bình tĩnh nhìn anh ta: “Chú là ai?”

 

Giang Uẩn Chi vốn luôn cao ngạo bị hỏi có chút lúng túng, há miệng, mới đáp: “Người yêu của cô ấy.”

 

“Chị Thanh Thanh nói, chị ấy không có người yêu. Chị ấy chỉ có một ông chủ rất khó tính thôi.” Cô ấy đáp lời sắc bén.

 

“Nếu chú chính là người đó, thì cháu sẽ không tiết lộ nửa lời về chị Thanh Thanh cho chú đâu.”

 

“Xin chú đừng làm phiền chị ấy nữa, dù chị ấy còn sống hay đã chết.”

 

“Vì đây là tâm nguyện cuối cùng của chị Thanh Thanh.”

 

Anh ta thất thần trở về từ bệnh viện.

 

Vẫn không tìm thấy tôi.

 

Nhưng bác sĩ nói, theo diễn biến bệnh tình sau khi tôi về nhà, thì đến giờ này, theo lẽ thường, tôi không thể nào còn sống.

 

Vì vậy, anh ta huy động tất cả mọi người đi tìm, nhất định phải tìm được thi thể của tôi, chôn cất ở nghĩa trang Giang gia.

 

16

 

Nhưng người của anh ta còn chưa kịp xuất phát, Giang gia đã gặp phải chuyện lớn hơn.

 

Chị Cung thấy tin tôi qua đời trên mạng.

 

Chị ấy lấy ra những quần áo, ga giường đã cất giấu mười năm, cùng với lịch sử trò chuyện của tôi, công khai tất cả.

 

[Thanh Thanh không phải là loại gái ham tiền bám đại gia!]

 

[Cô ấy bị ép buộc, năm đó mới mười tám tuổi, còn quá non nớt, vốn định báo cảnh sát, nhưng thế lực Giang gia quá lớn, điện thoại của tôi và Thanh Thanh đều bị tịch thu, chúng tôi căn bản không thể thoát khỏi khách sạn của Giang gia.]

 

[Là lỗi của tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ không nên dây vào đám quyền quý để tránh liên lụy, nên đã khuyên Thanh Thanh bỏ qua. Nhưng khi thu dọn đồ đạc cho bọn họ, tôi đã giữ lại những bằng chứng này.]

 

[Còn đây là lịch sử trò chuyện của tôi và Thanh Thanh. Tôi không dám chắc những thứ này có thể trừng trị được kẻ đó không, nhưng ít nhất, tôi phải trả lại sự trong sạch cho Thanh Thanh.]

 

Đối với tập đoàn Giang thị và Giang Uẩn Chi, đây không khác gì một tiếng sét giữa trời quang.

 

Vợ chồng nhà họ Giang gia tức giận đến mức muốn lôi chị Cung ra để dạy dỗ một trận.

 

Vậy mà lại bị Giang Uẩn Chi ngăn lại.

 

Anh ta mặt không cảm xúc nhìn xuống đất: “Cô ấy nói, là thật.”

 

Cùng lúc đó, ảnh chụp màn hình nhật ký bạn bè của tôi vẫn tiếp tục được cập nhật.

 

17

 

Ngày 20 tháng 7.

 

Diệp Hi về nước, bọn họ tổ chức tiệc ở biệt thự của Giang Uẩn Chi, tôi đến đưa cho Giang Uẩn Chi bộ vest anh ta để quên ở chỗ tôi.

 

Tất cả mọi người, kể cả Giang Uẩn Chi, đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm.

 

Diệp Hi hỏi anh ta, tôi là ai.

 

Giang Uẩn Chi lạnh lùng nói: “Không quen, quên rồi.”

 

Tôi về căn hộ của anh ta thu dọn hành lý.

 

[Đến giờ rồi, nên đi thôi, Mẫn Thanh Thanh.]

 

 

Ngày 14 tháng 2.

 

Lễ Tình Nhân, anh ta tặng tôi một bó hoa.

 

Đó là một bó hoa mao lương mà Diệp Hi thích nhất, nhưng đối với tôi lại là thứ dễ gây dị ứng nhất.

 

[Nhận hộ cô ấy.]

 

 

Ngày 5 tháng 4 năm 2023.

 

Tôi đi tảo mộ cho bố mẹ, nhưng quên báo với Giang Uẩn Chi.

 

Đêm đó, anh ta say rượu, đến căn hộ của tôi, nhưng không có ai chăm sóc.

 

Hôm sau tôi mở cửa, anh ta mặt mày u ám.

 

“Mẫn Thanh Thanh, người sống không đáng để cô nhớ nhung, cứ mãi nhớ thương người chết như vậy sao?”

 

[Trong lòng tôi, họ chưa bao giờ rời đi.]

 

 

Ngày 9 tháng 8 năm 2021.

 

Lần đầu tiên được Giang Uẩn Chi đưa đi dự tiệc, với tư cách là bạn gái.

 

Vậy mà bị đối tác của anh ta ép hút nửa điếu xì gà, rồi lại bị chuốc hai chai rượu vang đỏ.

 

Tôi bị sặc đến mức nôn đầy sàn, chật vật bị mọi người vây xem.

 

Anh ta lạnh lùng đứng nhìn, phất tay bảo người đưa tôi đi.

 

Sau khi tiệc tan, anh ta cười như không cười hỏi tôi: “Em yêu tôi đến vậy sao, Mẫn Thanh Thanh?”

 

Tôi cố nén cơn buồn nôn, không nói một lời.

 

[Sau này sẽ không đến nữa.]

 

 

Ngày 1 tháng 1 năm 2019.

 

Tôi đã đi theo Giang Uẩn Chi gần năm năm rồi.

 

Anh ta đối với tôi cũng không còn chút mới mẻ như ban đầu.

 

Mỗi lần thân mật, đều chỉ là để phát tiết.

 

Lần này, tôi lấy hết can đảm hỏi anh ta, khi nào thì có thể kết thúc mối quan hệ này.

 

Anh ta châm một điếu thuốc, cười nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

 

“Sao, vơ vét đủ rồi, muốn đi à?”

 

“Mẫn Thanh Thanh, không có sự cho phép của tôi, em không được đi đâu cả.”

 

[Những ngày tháng thế này, thật sự quá vô vị.]

 

 

Kẻ trộm tài khoản liên tục gửi đi những dòng nhật ký uất ức của tôi.

 

Cho đến ngày 12 tháng 3 năm 2014.

 

Tôi từ khách sạn của Giang thị trở về, gần như đã lột da mình ra khi tắm rửa.

 

Chị Cung ở trước cửa ký túc xá khuyên nhủ: “Thanh Thanh à, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn đấy!”

 

“Chị cũng muốn giúp em, nhưng anh ta là thái tử của tập đoàn Giang thị mà…”

 

Một lúc lâu sau, chị lại thở dài: “Haizz, tại chị cả. Lúc trước không nhận em vào thì tốt rồi.”

 

Tôi ở trong phòng vệ sinh cả đêm.

 

[Tại sao có tiền lại có thể ép buộc người khác? Chẳng lẽ sinh ra tôi đã thấp kém hơn các người sao?]

 

 

18

 

Cư dân mạng dậy sóng.

 

[Má nó, hóa ra đúng là bị ép buộc thật. Giang Uẩn Chi nhìn mặt người dạ thú, còn bày đặt kim cương độc thân, hóa ra là một tên chó má đội lốt người!]

 

[Nói vậy, hắn với con nhỏ Diệp Hi kia đúng là một cặp trời sinh. Hai đứa này nên khóa chặt lại! Lôi Mẫn Thanh Thanh vào làm gì? Còn đám bạn bè chó má chuyên đi tặng gái kia, cũng nên tống hết vào tù!]

 

[Cô ấy đã trải qua những chuyện này, còn sống được đến bây giờ, đến khi không còn sức lực để sống nữa. Chẳng phải còn mạnh mẽ hơn tất cả những người đang ngồi đây sao?]

 

Sự việc cuối cùng cũng đến tai bác cả và anh họ tôi.

 

Bọn họ kéo nhau đến thẳng tập đoàn Giang thị.

 

Yêu cầu Giang Uẩn Chi ra mặt, nói muốn đòi lại công bằng cho cái chết của tôi.

 

Lúc này, cổ phiếu của tập đoàn Giang thị đã tụt dốc không phanh vì làn sóng dư luận.

 

Anh ta râu ria xồm xoàm xuất hiện ở cổng tập đoàn, bị anh họ tôi đấm cho một cú lệch cả người.

 

“Thằng họ Giang kia, mày ép buộc em gái tao, còn hại chết nó, khiến nó chết không toàn thây, đến cả việc khâm liệm cho nó cũng không xong! Nếu mày còn chút lương tâm, thì mau đền cho bọn tao một ngàn vạn!”

 

Hóa ra là đến đòi tiền.

 

Giang Uẩn Chi cười khẩy, lau vết máu trên khóe miệng.

 

“Các người? Cũng xứng đứng ra đòi công bằng cho Thanh Thanh sao?”

 

Bác cả không hề nao núng.

 

Vẫn cái khí thế hùng hổ như năm xưa đuổi tôi ra khỏi nhà.

 

“Thì sao chứ? Chúng tôi là người thân duy nhất của Thanh Thanh! Anh là cái thá gì, lũ nhà giàu coi mạng người như cỏ rác, ghê gớm lắm à? Không đưa tiền, hôm nay chúng tôi không đi!”

 

Có lẽ bộ dạng này đã khiến Giang Uẩn Chi tự vẽ ra những gì tôi đã trải qua.

 

Anh ta đột nhiên xông lên, vật mạnh bác cả xuống đất, đấm liên tiếp vào đầu ông ta.

 

Cứ như phát điên, không thể dừng lại.

 

“Là ông đúng không? Chính ông đã khiến Thanh Thanh có nhà không thể về!”

 

“Chính ông đã hủy hoại tuổi xuân của cô ấy, khiến cô ấy còn nhỏ đã phải lăn lộn ngoài xã hội!”

 

“Lão tử giết ông, giết chết ông!”

 

Đám đông vây xem sợ hãi không dám xông vào can ngăn.

 

Ngay cả tên anh họ ngang ngược của tôi cũng bị dọa choáng váng.

 

Một lúc lâu sau, Giang Uẩn Chi mới dừng tay.

 

Bàn tay anh ta đã đầy máu, bác cả nằm trên đất như một con chó chết, miệng, mũi, tai, mắt đều chảy máu, nhưng không thể nhúc nhích.

 

Cuối cùng thì xe cảnh sát cũng đến.

 

19

 

Nửa tháng sau, ngư dân vớt được một thi thể không còn nguyên vẹn ở gần bờ biển.

 

Xác đã bị cá rỉa đến biến dạng, không thể phân biệt được giới tính hay tuổi tác.

 

Nhưng chiếc áo bông màu cà phê trên người lại giống hệt chiếc áo trong bức ảnh đầu tiên tôi đăng trên mạng xã hội.

 

Cảnh sát tiến hành xét nghiệm DNA, cuối cùng xác định thi thể đó chính là tôi.

 

Chị Cung đến nhận xác tôi đi hỏa táng, rồi chôn cất cùng với bố mẹ.

 

Lá ngô đồng rơi lả tả, hòa cùng bông tuyết, chôn vùi cả gia đình ba người chúng t

ôi, tan vào đất trời.

 

Linh hồn tôi bị giam cầm ở thế giới này quá lâu, cuối cùng cũng được giải thoát.

 

Tuyết rơi suốt một tuần, cuối cùng cũng đã ngừng.

 

Trong ánh nắng rực rỡ, bố mẹ đang dang rộng vòng tay về phía tôi.

 

Cuối cùng, trời cũng sáng rồi.

 

End

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện