Thằng nhóc Long cứ nằm ăn vạ dưới đất, khóc mãi không nín làm tôi cũng thấy lo. Mama sắp về rồi, thấy nó khóc lên khóc xuống thế này thể nào cũng làm ầm lên à xem, và tất nhiên tôi và ông Lâm sẽ được nếm mùi đau khổ nhất trần gian. Tôi vừa xoa xoa chỗ đau vừa dỗ nó nín, còn ông Lâm thì “thống thiết” cầu xin tha thứ cho “tội ác tày trời” của mình. Sao thằng nhóc mãi không thôi khóc nhỉ, cú đạp của tôi mạnh đến thế ư?
- Long ngoan, nín đi nào, chị năn nỉ em đó!
- Hu hu hu…
- Nín đi mà!
- HU HU HU!!!
=.= Càng năn nỉ nó càng gào to hơn, biết làm thế nào bây giờ? Tôi vò vò mái tóc nghĩ biện pháp dỗ dành, hay là cho thằng nhóc thứ nó thích. Nhưng mà không được, trên đời này cả ba anh em tôi đều có chung một và chỉ một sở thích duy nhất là tiền thôi!
- Đệ đệ ngoan, đừng khóc nữa, huynh sẽ chia cho nhóc 50% tiền tiết kiệm của huynh, ok chứ?
- Hu hu… - Ô, hình như cách “dỗ” của ông Lâm có hiệu quả hay sao ấy, thằng nhóc không gào nữa, cơ mà vẫn chưa chịu im hẳn.
- Hay là… hay là… - Tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị phun ra điều mà tôi không bao giờ muốn, - Chị sẽ cho nhóc thêm 50% cổ phần trong heo đất nữa vậy? Thế đã chịu nín chưa?
- Thật á, hic…?
Thằng nhóc đang gào khóc ngon lành bỗng dưng nín hẳn, cách này hiệu quả y như dự đoán của tôi, đúng là một thằng em trai hám tiền! Tưởng tôi nói chơi hay sao mà còn hỏi xác nhận lại?
- Không…
- Oa oa oa!!!
- Ấy ấy, chị đùa, cho thật chứ!
- Xịt…
Cái thằng nhóc này rõ ràng là cố ý moi tiền của tôi, hừ, nó biết rõ ba mẹ cưng nó nhất nhà nên lợi dụng cú đạp vừa rồi mà “tống tiền” hai anh em tôi đây mà. Đúng là một thằng nhóc láu cá, nó giống ai thế không biết, tôi nhớ rõ là mình không hề có tật xấu đấy!
Tôi đành nuốt ngược nước mắt và sự thống khổ vào trong, chuẩn bị tâm lý vững vàng để chứng kiến cảnh chính tay mình đưa cho thằng nhóc chết tiệt “L bé xác” từng hào tiền đã vất vả tích góp để đổi lấy sự im lặng của nó và tính mạng của mình. Ôi tiền ơi! Ới tiền ơi!
Dường như ông Lâm cũng chả khá khẩm hơn tôi là bao, ổng quay mặt vào góc tường ngồi thu lu như một thằng tự kỉ, “nén đau thương” đối với sự ra đi của những tờ giấy bóng nhãy có giá trị tới bốn, năm số 0 và in hình Bác Hồ kính yêu. Chỉ có mỗi tên địa chủ đang bóc lột giai cấp bị trị mang tên Vũ Hoàng Long kia là đang cười hề hề với bộ mặt đỏ au như cà chua chín.
Thằng nhóc này có vẻ đa nghi, nó “không an phận” đi theo từng người lên phòng lấy tiền, trước tiên là tôi. Tôi cắn cắn môi, đau lòng đập tan con heo đất màu hồng xinh tươi của mình ra thành những mảnh vụn, đếm số tiền mình đã góp được trong 2 tháng hè vừa qua, được tổng cộng là 320k, vậy là phải chia cho nó 160k sao??? Nếu vậy thì thà rằng đem tôi ném quách xuống biển cho xong, à không, nếu xuống biển làm người cá rồi thì 320k này cho nó hết à???
Tôi trừng mắt với cái kẻ đang cười toe toét như bệnh nhân tâm thần trốn trại ngồi cạnh tôi đây, còn sẵn sàng chìa tay ra chuẩn bị nhận “cổ phần” từ trên trời, à không, từ trong người tôi rớt ra. Tôi chậm chạp đưa một nửa số tiền về phía nó, giờ thấy ghét thằng nhóc này ghê gớm. Nó đón lấy tiền…
- Ô, huynh buông tay ra!
- … - Tôi nuốt ực nước bọt, luyến tiếc nhìn những đồng tiền sặc sỡ đẹp mắt.
- Buông!!!
- Hả?
Tôi giật mình sau tiếng quát của đứa em trai chết tiệt, bất giác nới lỏng tay, còn nó thì giật phăng lại. Nó gật đầu tỏ ý hài lòng, đút tiền vào túi rồi lon ton đi “đòi nợ” tiếp. Mặc dù rất đau lòng khi lực bất tòng tâm nhìn tiền của mình không cánh mà bay nhưng tôi cũng muốn xem vẻ mặt “đau đớn quằn quại” của ông Lâm khi chịu chung cảnh ngộ với mình nên chạy theo sau tên “tiểu địa chủ” kia.
Ông Lâm thậm chí còn tệ hại hơn tôi, ổng đau đớn ôm cái ví tiền, ra vẻ “đau khổ” như ôm người yêu lần cuối. Thằng Long phải giằng mãi mới lấy được 100k từ ổng, vậy là nó có tất cả 260k rồi, chẳng biết một thằng nhóc 13 tuổi như nó cần nhiều tiền như thế để làm gì nữa.
Nghĩ đến số tiền vừa bị “bóc lột trắng trợn”, tôi tức giận đá mạnh vào chân ông Lâm:
- Tất cả là tại anh đấy, khi không lại lôi thằng Long ra làm bia đỡ làm gì để bây giờ phải chịu mất tiền oan uổng???
- Đừng nói nữa, anh cũng bị mất tiền chứ có riêng gì nhóc đâu???
- Không biết, anh bồi thường cho em đây, tại anh, tất cả là do anh!!!
Tôi vừa gào thét om sòm vừa lao tới giằng lấy cái ví của ông Lâm, móc nốt tờ một trăm ngàn còn lại. Ông Lâm nhảy bổ vào người tôi, túm chặt lấy vạt áo rồi cố gắng giằng lại tờ tiền tôi đang nắm chặt trong tay.
- Trả đây, tài sản cuối cùng của anh, nhóc đừng nhẫn tâm lấy đi như thế!!!
- Không trả!!!
Tôi bướng bỉnh vừa kéo áo mình ra vừa giữ chặt tờ tiền, không quên bồi cho ổng mấy cú đạp vào đầu gối, nhưng có vẻ như ổng tiếc tiền đến nỗi mất hết cả cảm giác đau đớn rồi thì phải, không thấy ôm chân hay kêu la gì cả? Thế là một cuộc vật lộn diễn ra hết sức cam go giữa hai anh em chỉ vì một trăm nghìn đồng, cảnh tượng nực cười đến nỗi không thể nực cười hơn nữa.
Và… cuối cùng chiến thắng cũng thuộc về tôi, mặc dù hai chúng tôi ngang tài ngang sức nhưng vì tôi biết lợi dụng một điểm yếu mà ông trời đã “ban tặng” cho “giống đực” nên có thể dễ dàng hạ gục được ông Lâm nhanh chóng. Vâng, tôi đã thụi một cú vừa phải nhưng cũng đủ gây tê vào “cậu bé” của ông anh trai, dẫu rằng chơi thế là hèn nhưng tiền là tất cả, tiền là trên hết! Tôi hí hửng cầm tờ tiền màu xanh lá đẹp mắt ra khỏi phòng, để lại ông Lâm đang đau đớn ôm “vết thương” quằn quại trên sàn.
Sáng hôm sau, tôi dậy khá là sớm, vì không muốn gặp mặt biệt đội 2L chết tiệt kia nên tôi đi học một mình, không quên mang theo hai cái bánh lương khô làm điểm tâm sáng. Haizz, vẫn chưa hết ngày bị đình chỉ nên tôi đành phải vác mặt xuống văn phòng Hội học sinh ngồi tự kỉ. Vì Hội học sinh phải “lo toan” khá là nhiều công việc nên các hội viên phải đến trường sớm hơn các học sinh khác, nghe cẩu hội trưởng phân định công việc rồi chia nhau đi làm. Tôi là hội viên thực tập, tuy chỉ đảm nhiệm mỗi chức vụ cỏn con là làm chân sai vặt thôi nhưng tôi cũng phải đến sớm ngồi nghe. Đó là những gì ông Nguyên thiếu muối đã “giới thiệu” cho tôi, không biết họ họp hành cái gì nhỉ, tôi chưa tham dự bao giờ.
Có vẻ như tôi là người đến sớm nhất nhì trường hay sao ấy, đến nỗi bác bảo vệ phải trợn mắt ngạc nhiên mà khen tôi rằng: “Chà, cậu học sinh này chăm chỉ thật đấy, đi học sớm thật!”, làm tôi sướng phổng cả mũi. Không những thế, tôi còn là người đến sớm nhất Hội, bằng chứng là cửa văn phòng Hội học sinh vẫn khóa, chứng tỏ chưa có ai đến, làm tôi lại hồng hộc chạy xuống viếng thăm bác bảo vệ đáng yêu một lần nữa để mượn chìa khóa, thật là vui khi lại được nghe bác ý khen thêm câu nữa: “Ồ, cậu học sinh còn là hội viên Hội học sinh nữa sao, chắc là xuất sắc lắm?”. Hí hí, hôm nay hên thật đấy, sáng sớm đã được nghe người khác khen ngợi, coi bộ cái Hội học sinh này tiếng tăm