Cẩu hội trưởng!?!
Tại sao hắn lại ở đây???
Tôi ngây người nhìn hắn một lúc mới để ý tới chiếc áo nhân viên phục vụ màu cam của nhà hàng Tâm Đạt. Ô, hắn làm thêm ở đây? Phát tờ rơi, rồi đến phục vụ ở nhà hàng gà nướng, coi bộ tên này thiếu tiền dã man. Nhưng mà ba mẹ hắn cho phép đi làm thêm khắp nơi khi chỉ đang ở độ tuổi học sinh thôi sao? Kì thật! Tôi bắt đầu có chút tò mò về gia cảnh của cẩu hội trưởng…
Trong khi tôi còn đang thộn ra vì bất ngờ gặp mặt tên Tuấn ở đây thì lũ bạn tôi đã nổi máu háo sắc trước vẻ đẹp rạng ngời ông mặt trời của hắn, nhao nhao lên gọi món, cảnh tượng chẳng khác gì mấy bà thím đang tranh nhau đồ ăn thời bao cấp.
- Anh ơi cho em món abc…
- Thêm món xyz nữa…
- Em gọi món gà xx… thêm món tráng miệng yy…
Bọn họ tranh nhau cướp lời, lẫn lộn tùng phèo cả lên làm tôi chả biết họ đang gọi món gì nữa, như thể sợ thiếu khẩu phần của mình ấy. Mất mặt với lũ này quá đi mất, sao chúng nó hám giai giống như tôi thế không biết? Chỉ có điều tôi không dám thể hiện một cách khoa trương ra bên ngoài như thế, cho dù người đó không phải kẻ thù của tôi – cẩu hội trưởng đi chăng nữa. Cầm cốc nước đá lên tu một hơi, tôi làm bộ không quan tâm đến lũ bạn biến thái và tên phục vụ họ cẩu tên hội trưởng kia. Mấy đứa có gọi gì thì gọi nhưng phải để ý đến hầu bao đấy, nếu không đủ tiền trả thì ta sẽ cắm bọn mi ở lại rửa bát đĩa!
Thỉnh thoảng không nhịn được, tôi khẽ liếc mắt qua phía Thái Tuấn. Gương mặt đẹp trai mang vẻ hiền lành của hắn (mặc dù bản chất lưu manh vô đối) chăm chú nhìn quyển sổ nhỏ trên tay, lia lịa ghi chép lại những món ăn mà đám bạn tôi đã gọi; chiếc áo phục vụ ngắn tay màu cam tuy chả có gì nổi bật nhưng không hiểu sao diện lên người hắn lại có phần đẹp đến thế nhỉ? Với cái bộ dạng lừa người của hắn, nếu không biết chắc mọi người sẽ nghĩ ngay hắn chỉ là một nam sinh hiền lành, điềm đạm, ôn hòa, nho nhã, yếu đuối,… Cẩu hội trưởng mà là người như vậy, tôi đi đầu xuống đất!
Tôi chống tay vào cằm, làm vẻ như đang thường thức một thứ gì đó rất đẹp đẽ…
Tuy ghét cẩu hội trưởng là vậy nhưng tôi không thể phủ nhận mình nhiều lúc bị khuôn mặt của hắn hấp dẫn. Hắn là tên con trai đẹp nhất mà tôi từng gặp trong 16 năm qua. Ai dà!
Sau khi ghi chép xong, hắn cầm theo quyển sổ rời đi rất nhanh chóng làm tôi còn chưa kịp chọn món ình. Thôi bỏ đi, dù sao lũ háo sắc kia cũng đã gọi nguyên cả “cái nhà hàng” rồi, tôi thì dễ tính, ăn món nào cũng được miễn là gà.
- Không ngờ nhà hàng này cũng có nam nhân viên đẹp trai đến thế! – Nhỏ Lan, nhỏ Nguyệt hứng khởi đồng cảm thán một câu sau khi được tiếp xúc với trai đẹp.
- Vì biết điều ấy nên tao cố ý rủ tụi mày tới đây ăn mừng đó, hi hi! – Nhỏ Thu vui sướng cười khúc khích, tự hào vỗ ngực. Hóa ra đây chính là mục đích thật sự của nó: đến nhà hàng gà nướng Tâm Đạt không chỉ để ăn mà còn để ngắm nam nhân viên đẹp trai, thỏa mãn cho tâm hồn háo sắc của mình và lũ bạn (trong đó có tôi).
- Thu, mày có biết anh ấy là ai không?
- Anh ấy tên Thái Tuấn, 21 tuổi, vì vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên về nhà kiếm việc làm thêm. Vì biết anh ý làm ca 6 đến 9 giờ tối nên tao đã đặt chỗ vào đúng 6 giờ nè…
Phụt!!!
Lời nhỏ Thu nói làm tôi đang uống nước thì phun tùm lum hết ra ngoài, may là không trúng ai.
- Oái, mày bị sao thế hả Lam??? – Nhỏ Nguyệt bị dính chưởng mấy giọt nước kêu lên oai oái như lợn bị chọc tiết.
- Không… không có gì… - Tôi vuốt ngực cho bình tĩnh rồi vội rút giấy ăn ra lau miệng.
Gì hả trời? 21 tuổi???
Chứ không phải hắn là học sinh lớp 12 trường An Hải sao???
Tức cười thật, hóa ra hắn giấu tuổi để được làm việc ở đây, cũng đúng thôi, nào ai dám nhận lao động là học sinh cấp 3 chứ. Cơ mà hắn đủ 18 tuổi rồi, còn lo sợ điều gì nữa? Thật khó hiểu!
- Woa, sao mày biết hay vậy Thu?
- Chuyện, chú tao quen chủ nhà hàng mà, muốn biết điều gì chả được! – Nhỏ Thu được nước vênh mặt lên tận trời cao, vỗ ngực ra vẻ ta đây biết nhiều lắm.
Ờ… thế mà cũng gọi là biết à? Buồn cười, mấy đứa này đâu có rõ được sự thật rằng tên đó chính là hội trưởng “hắc ám” của trường tôi đâu cơ chứ? Mà tôi cũng chả buồn nói sự thật cho bọn họ biết, mặc cho ba người họ với ba bộ óc tha hồ mà phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa về cái anh Tuấn 21 tuổi “ba chấm” đó đó. Thế là tôi ngồi im không hé miệng nửa lời, chỉ thản nhiên uống nước ngồi chờ đồ ăn và nghe ba cái loa cỡ đại kia đang bàn luận rôm rả về trai đẹp, từ các “ộp pa” xứ Hàn đến các “ộp má” xứ… tận bên kia đại dương. Nhưng người được họ nói đến nhiều nhất không ở đâu xa mà chính là cẩu hội trưởng.
Lúc lâu sau, các món ăn được bưng tới, tưởng họ gọi nhiều lắm nhưng hóa ra chỉ có năm món. Mặc kệ ba đứa kia vẫn đang thao thao về Trần Thái Tuấn, tôi cầm đũa lên và bắt đầu đánh chén. Trai đẹp thì sao chứ, ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Chẹp... mấy món này ngon quá trời!
Hôm nay chính là ngày tôi thoát kiếp nạn tự kỉ dưới văn phòng Hội học sinh và được trở lại lớp học yêu dấu (mặc dù tôi mới chỉ được học có mỗi một buổi). Tôi vác cặp sách hớn hở đi lên lớp sau khi cuộc họp “bô lão” thường nhật kết thúc. Vừa mới đặt chân đến cửa phòng lớp 10A2, tôi đã giáp mặt phải một đám “lâu la” mà tôi không ưa nhất ngay từ buổi học đầu tiên. Vâng, chắc các bạn cũng đoán ra được bọn họ là ai, chính là cái lũ “đầu gà đầu gấu” đã gây sự với tôi chỉ vì ganh tỵ với sắc đẹp trời phú của tôi đấy.
Cơ mà…
- Ha ha!!! – Tôi bật cười khi nhìn thấy bọn chúng đứa nào đứa nấy đều có mấy vết thâm tím trên mặt, chắc là ba má chúng đã nổi cơn điên khi biết con trai mình bị đình chỉ học nên đã để lại “dấu ấn thiêng liêng” đây mà.
- Cười gì??? – Tên béo cau