Không thể tưởng tượng được sau khi trở lại lớp học tôi lại gặp một chuyện thú vị thế này. Khi không một đứa con gái như tôi lại có thêm năm tên đệ đệ cùng tuổi cùng lớp, cũng oai ra phết đấy chứ. Tên béo cười toe toét với tôi, xác nhận lại một lần nữa:
- Vậy chúng ta từ bây giờ là bạn đúng không?
Tôi không trả lời hắn ngay mà chỉ “hừm” nhẹ một tiếng trong cổ họng, lấy tay xoa xoa cái cằm “hoàn hảo” của mình, lướt nhìn bọn họ từ trên xuống dưới một lượt rồi đánh giá: “Một tên béo và bốn tên gầy, cân xứng đấy chứ!”.
- Ờ mà các cậu tên gì nhỉ?
Sau khi nghe tôi hỏi, tất nhiên tên béo là người trả lời đầu tiên. Tên hắn cũng khá đẹp – Bùi Gia Huy, khác hẳn với thân hình xấu xí của hắn. Tiếp theo là tên bên cạnh, thấp hơn tên Huy nửa cái đầu, trên mặt đầy mụn trứng cá đỏ ối như hạt lựu, êu – tên là Nguyễn Mạnh Duy; bên cạnh tên Duy là tên khá cao, cỡ 1m70 (mà bằng tôi chứ nhiêu), “bò đi” gần chạm mức chuẩn nhưng vẫn cần phải chỉnh một số chỗ - tên Vũ Duy Tiến; đứng sau tên Huy, là tên Vũ Mạnh Tùng – nổi bật với quả đầu sư cọ mát mẻ và thân hình còi cọc như cây thiếu chất khoáng; và cuối cùng là “đồng chí” Lê Văn Nam, ngoại hình không có gì đáng nói, chỉ có duy nhất một đặc điểm nổi trội là trên mép có một cái mụn ruồi to tướng và hết sức duyên dáng, nhờ vậy mà trông bộ mặt tên này nhìn rõ “điêu”. Sau một lượt đánh giá, tôi rút ra một kết luận là: mình đã thu nhận phải một biệt đội “năm anh em siêu nhân” với đội hình chả có tí gì gọi là cân đối cả, người cao người thấp, người gầy người béo. Haizz…
- À phải rồi… - Tôi định kêu bọn họ cùng vào lớp vì sắp trống nhưng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, - Sao các cậu lại biết nhau trong khi mới học được buổi đầu tiên, còn nữa, các cậu bắt nạt tôi thật sự vì nghĩ tôi là thằng pê-đê?
- Chuyện này… - Tên béo gãi đầu gãi tai, - Tớ với Tiến, Nam là bạn với nhau hồi cấp hai, đồng thời Tiến quen Duy và Nam quen Tùng, thế là bọn tớ lập hội bạn thân chơi với nhau luôn…
- Chứ không phải là đại ca và thuộc hạ à? – Hóa ra bạn bè cũng có tính chất bắc cầu, bây giờ tôi mới biết.
- Sao cậu lại hỏi thế?
- Thì thấy cậu toàn ra lệnh cho bọn họ và toàn tranh lời, không để bọn họ được phát biểu câu nào cả. Tôi nói có đúng không? - Vừa dứt câu hỏi, đồng loạt bốn tên kia hướng tôi gật đầu mãnh liệt, - Đó, thấy chưa?
- Hơ… - Bị nói trúng, tên béo á khẩu, - Tôi… tôi là đội trưởng mà…
- Ê, là do mày tự bầu đấy chứ? – Lúc này mới có một “vị” lên tiếng phản bác lời tên béo, đó là anh chàng mặt mụn tên Duy.
- Cái thằng này…!!!
- Xì-tốp! Mấy người định oánh hay chửi nhau thì để sau đi, quay lại vấn đề lúc trước tôi đã hỏi. – Tôi giơ tay chắn trước mặt tên Huy, ngắt lời hắn.
- Vấn đề gì? – Hắn làm mặt ngơ ngác.
- Muốn chiến luôn tại đây không? – Tôi không đáp lại câu hỏi của tên béo mà làm bộ mặt hầm hầm, hai tay nắn bóp kêu lên những tiếng “c.rắc” ghê tai, hàm ý cho hắn hiểu cố tình lơ đi câu hỏi của tôi sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.
- Bình… bình tĩnh, chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ kia mà, gì mà nóng thế? – Tên Huy cười giả lả ý định bàn nước lùi, - Đúng thật lúc đó tại thấy cậu… cậu có khuôn mặt đẹp như con gái, trừ giọng nói ồ ồ và bộ đồng phục ra thì tướng tá của cậu khiến chúng tôi lầm tưởng cậu bị ái, nên… nên… muốn đùa chút ấy mà…
- … - Tôi khoanh tay, im lặng một lúc mới hỏi, - Chỉ có thế thôi?
- Ừ…ừm.
Tôi nhìn chăm chăm vào biểu tình lo lắng trên gương mặt mập ú của tên béo. Thực tình bây giờ tôi không có ý nghĩ xông tới uýnh hắn một trận mà là đang nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng như bệnh viêm họng: tôi… giống một thằng ái lắm sao?
Láo toét! Ta đây đẹp trai ngời ngời vậy mà dám…?
Tôi không nói không rằng xách cái cặp quai chéo phong cách của mình tiến tới chỗ tên béo, có vẻ như hắn đang lo sợ tôi đến là để đánh hắn, thấy rõ hắn lùi về sau mấy milimet liền. Quái lạ, lần trước hắn hùng hùng hổ hổ ra vẻ ta đây là đại ca đại cốc lắm mà, sao bây giờ tự dưng nhút nhát như thỏ đế thế nhỉ? Tôi khựng lại trước mặt hắn ngay khi khoảng cách giữa hai đứa chỉ có 5cm…
- Cậu… cậu định đánh nhau ở đây à? Nè, chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ rồi đấy nhé. Không phải tôi sợ không dám đánh nhau với cậu đâu nhưng mà đã là bạn bè rồi thì không nên…
Hắn chột dạ tuôn ra một tràng “lý thuyết”, hừ, nghĩ tôi rảnh hơi muốn đánh nhau với cậu vào giờ này sao? Tôi nhếch môi, xoay người một trăm tám mươi độ bỏ đi, mặc kệ hắn còn đang nói dở dang. Đúng là buồn cười, sắp vào lớp đến nơi rồi còn đánh với đấm gì nữa, mà tôi cũng chả có tâm trạng gây sự với lũ tôm tép này. Hắn nói đúng, đã kết nghĩa huynh đệ rồi thì mọi ân oán trước đây nên vất bỏ hết đi, có gây nhau cũng vô ích, chỉ tổ hao tổn nguyên khí quý giá của mình.
Cũng nhờ phước cẩu hội trưởng đã ban à bây giờ tôi chả dám nhìn thẳng vào mặt thầy giáo chủ nhiệm, cảm giác cứ mỗi lần ngẩng đầu lên là bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của thầy đang bắn về phía mình. Chắc là tôi bị ghét rồi, bị ghét là cái chắc rồi! Ôi, sau này sao còn dám đi học nữa đây, gian nan quá!!!
Điều đó đã được chứng minh rõ ràng qua việc suốt cả hai tiết học đầu giờ, thầy toàn gọi tôi và năm người kia lên bảng làm bài, không làm được thầy tống cổ xuống cuối lớp đứng phạt, cũng may là tôi đều làm được những bài thầy giao, không thì xuống tụ hội với đám thằng Huy béo, thằng Duy, thằng Nam mất. Như thế vừa dơ vừa nhục!
::::Tan học::::
Tôi uể oải xách cái cặp lê từng bước nặng nhọc ra về. Hôm nay học có mỗi bốn tiết thôi nhưng chẳng hiểu sao lại đối với tôi dài như bốn thế kỉ, chắc tại vẫn còn ớn vụ ông thầy “trù” mình. Mệt mỏi quá! Thoáng thấy bóng dáng ông Lâm, cùng với cẩu hội trưởng và Nguyên thiếu muối đứng chỗ bồn cây nói chuyện gì đó, tinh thần tôi bỗng dưng phấn chấn hẳn, phải ra vòi ông Lâm mua quà vặt ình mới được, hihi…
Như được nạp thêm năng lượng vì nghĩ sắp có đồ ăn, tôi tăng tốc chạy vù tới chỗ ba người bọn họ…
- Hi, anh Lâm! – Tôi vừa cười toe toét vừa vỗ cái “đét” vào vai ông anh trai.
Nằm ngoài mong đợi, ông Lâm thấy tôi chào hỏi không những không đáp lại mà còn… quay mặt đi, coi tôi như không khí. Hơ… Chẳng lẽ ổng còn dỗi tôi vụ 100k đó? Chậc… con trai gì mà như đàn bà, giận dai hơn đỉa!
- Hì, anh còn giận em à? – Tôi tiếp tục nở nụ cười ngây thơ vô (số) tội với ông anh đáng yêu của mình.
- Ơ, sao nhóc chào mỗi thằng Lâm, còn có anh nữa mà! – Tên Nguyên đột ngột lao tới ôm chầm lấy tôi, giọng điệu nhõng nhẽo