Triều Duy không thể ngồi yên được nữa, đến chính hắn cũng không hiểu Thước Vi Nhi đang nghĩ gì.
Sao lại thành ra như vậy rồi? Lẽ ra cô phải khóc lóc, phải nài nỉ hắn tha cho bọn họ mới đúng chứ!
“Nếu anh nghĩ lấy những người này ra để uy hiếp tôi thì vô dụng thôi.”
Thước Vi Nhi cảm thấy buồn cười.
Triều Duy không khác gì tên nhóc con học đòi người lớn yêu đương.
Miệng thì nói yêu nhưng cách thể hiện chỉ khiến người ta khó chịu.
Hắn lúc nào cũng muốn cô phải giống với nguyên thân, tôn sùng hắn, vâng lời hắn, nếu dám có nửa phần chống đối thì lập tức lôi điểm yếu ra để uy hiếp.
“Con nhỏ kia! Mày nói gì đấy?”
Thước Hà Nguyệt ngỡ ngàng, không ngờ mới có một năm không gặp mà đứa em gái yếu ớt, nhút nhát, lúc nào cũng tự ti lại thay đổi đến mức này.
Nếu không phải Thước Vi Nhi đắc tội với thiếu gia Triều Duy thì gia đình sao ra nông nổi này?
Đúng là con nhỏ sao chổi!
Triều Duy hừ một tiếng, hắn không tin cô lại lạnh lùng đến mức mặc kệ người thân.
Chắc do hắn ra tay nhẹ quá nhỉ?
“Đánh tiếp! Đánh tên khốn đấy đến khi nào tôi kêu dừng mới thôi!”
Thước phu nhân lao lên, dùng thân mình che chắn cho đứa con trai bảo bối.
Nhìn đi, thật là tình mẹ con mới cảm động làm sao!
“Không được! Không thể đánh nữa! Nhị thiếu gia, tôi xin ngài đừng đánh con trai chúng tôi nữa.”
“Còn đánh thì thằng bé sẽ tàn phế mất!”
“Tôi cầu xin ngài.”
Triều Duy ngả người tựa vào sofa như đang nhàn nhã xem một vở kịch: “Cầu xin tôi thì ích lợi gì? Năn nỉ cô ấy kia kìa.
Cô ấy đồng ý thì tôi tha cho hắn một mạng.”
Một nhà bốn người bọn họ đồng loạt nhìn về phía Thước Vi Nhi.
Cô lảng tránh ánh mắt ngỡ ngàng kia, cầu xin cô cũng vô dụng thôi, trái lại, cô còn muốn thay nguyên thân cho đám người này một bài học ấy chứ!
“Vi Nhi!”
Thước phu nhân mới nãy còn hung hăng muốn tát cô, nay lại quay ngoắt 180 độ, trìu mến gọi tên cô.
Thước Vi Nhi rùng mình, chưa bao giờ cô thấy ghê tởm đến thế.
“Con gái ngoan! Con nói giúp chúng ta nhé?”
Bà ta nắm lấy tay cô, đôi mắt ngấn lệ cầu xin.
Chỉ cần trái tim mềm yếu một chút nhất định sẽ bị thao túng tâm lý ngay lập tức.
Thước Vi Nhi lạnh lùng rút tay lại, cô lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách hơn một mét với bà ta: “Mấy người bị sao thì liên quan gì đến tôi?”
“Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.
Mẹ, đừng cầu xin nó nữa!”
Thước Hà Nguyệt nắm chặt túi xách.
Cô ta thấy rất khó chịu trong lòng.
Tại sao mỗi lần anh trai gây chuyện, người nhà cứ bắt cô ta lẽo đẽo đi theo nhìn bọn họ hèn mọn cầu xin? Cô ta có lầm lỗi gì đâu mà phải chịu mất mặt như thế?
Thước phu nhân không để tâm, đẩy Hà Nguyệt sang một bên, không ngừng van xin Thước Vi Nhi, thậm chí còn muốn quỳ xuống để nài nỉ.
Cô chán ghét ngoảnh mặt đi: “Bà có quỳ đến kiếp sau cũng vô dụng.
Tôi không liên quan đến các người!”
“Con cũng là người nhà họ Thước mà!”
“Các người biết rõ hơn ai