Thước Vi Nhi chuẩn bị xong bữa sáng cũng là lúc Triều Lâm tập thể dục trở về.
Hai người ăn ý đến lạ, cô sẽ ngoan ngoãn đứng một bên, đợi anh dùng bữa xong thì thu dọn.
Triều Lâm đi làm, cô sẽ ở nhà dọn dẹp, chuẩn bị cơm trưa, ra vườn hái mấy cành hoa để cắm vào bình trong phòng khách, thi thoảng sẽ tỉ mỉ chọn tinh dầu xông thơm phòng.
Như Ý sẽ mở lời trêu chọc: “Xem kìa, xem kìa, nhìn có khác gì cô vợ nhỏ ở nhà chờ chồng về không!”
Thước Vi Nhi trừng mắt: “Chị đừng nói lung tung.
Em không với tới đâu!”
“Là không với tới hay không muốn vậy?”
Giọng nam trầm trầm vang lên.
Như Ý đứng thẳng lưng, ôm lấy khăn lau, gật đầu chào rồi chạy biến ra sau nhà.
Phòng khách phút chốc chỉ còn mỗi cô và anh, bầu không khí cũng trở nên ngại ngùng khác thường.
“Thiếu gia đã về.”
Giọng nói của Vi Nhi rất dễ nghe, nhỏ nhẹ, êm dịu, khiến tên đàn ông nào nghe thấy cũng nảy sinh cảm giác vừa muốn trêu ghẹo lại vừa muốn chở che.
Triều Lâm tiến đến gần cô, đứng ở khoảng cách này mới thấy vóc dáng cô nhỏ bé đến nhường nào.
Anh nhíu mày buột miệng hỏi: “Em cao bao nhiêu? Một mét rưỡi không?”
Mặt cô đỏ bừng.
Không phải vì xấu hổ, mà là vì tức giận.
Cô cắn môi đáp lời: “Tôi cao 1m55 lận đó.
Nếu mang giày có thể cao đến một mét sáu.”
Thân xác Thương Linh cao gần một mét bảy, mang giày cao gót sẽ khiến đối phương có cảm giác áp bức lạ thường.
Nếu không đi theo con đường sát thủ, với vóc dáng cùng chiều cao hoàn mỹ ấy, cô nghĩ bản thân có thể trở thành người mẫu chuyên nghiệp không chừng.
Vậy mà lại trùng sinh vào cơ thể bé tí teo này.
Đứng cạnh người cao gần một mét chín như Triều Lâm đúng là chẳng có chút ưu thế nào.
Triều Lâm mỉm cười, cố gắng nhẫn nhịn không đưa tay lên xoa đầu cô.
Tầm mắt cô chỉ ngang ngực của anh, nếu đứng gần nhau, mỗi khi muốn nói gì phải ngửa cổ lên mà nhìn.
Sự chênh lệch chiều cao này vừa đáng yêu cũng rất đáng hận.
Cô thấy mình hơi lép vế nên cố nói thêm: “Không sao.
Tôi còn phát triển được nữa, uống nhiều sữa, chăm chơi thể thao một chút sẽ cao thêm thôi mà.”
Sao nghe như thể đang tự an ủi bản thân thế này?
“Tuổi dậy thì của nữ là từ 8 đến 13 tuổi, tôi không nghĩ em có thể cao hơn nữa đâu.”
Thước Vi Nhi siết tay, trong lòng thấy ấm ức muốn phát điên.
Nếu không vì phận tôi tớ, cô sẽ lao lên đánh anh một trận.
Không đúng! Với thể lực này cô không thể đối đầu trực diện với anh được!
A!!! Tức muốn chết luôn!
“Đừng để ý.
Con gái thấp một chút thì đáng yêu thôi.”
Rõ ràng là lời khen nhưng lọt vào tai cô lại trở thành lời chế nhạo cô lùn tịt.
Thước Vi Nhi không cách nào vui vẻ, cô không nói gì, quay người cắm cúi lau bàn.
Triều Lâm nhìn lọ hoa đặt bên cửa sổ, là hoa hồng đỏ rực rỡ đang khoe sắc.
Trước đây anh ít khi về nhà, trong nhà cũng không nhiều phụ nữ, thế nên chủ yếu là giữ nhà cửa trong