Cô chậm rãi tiến về phía phòng sách, trên tay còn mang theo trà và bánh.
Thước Vi Nhi mới gõ cửa một cái thì phát hiện nó không hề được khóa lại.
Quái lạ! Triều Lâm không khóa cửa?
Cô từ từ đi vào trong, cúi đầu thật thấp trông vừa cung kính lại vừa vâng lời, nhưng thực chất là đang đề cao cảnh giác.
Đúng vậy! Cô sợ anh đột nhiên xông ra bóp cổ cô.
Dù gì cũng là sát thủ, cảnh giác mọi lúc mọi nơi đã trở thành bản năng sinh tồn của cô rồi.
Trong phòng rất đỗi yên tĩnh, cô ngẩng đầu lên mới thấy Triều Lâm đang hút thuốc ngoài ban công.
Gió đêm thổi rèm cửa khẽ tung bay, dáng người anh cao lớn, ánh mắt âm trầm lại ấm áp.
Bàn tay cực phẩm kia kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc mờ mịt bay lượn giữa những ngón tay tạo nên một cảnh tượng cuốn hút lạ thường.
Dáng vẻ ấy khiến tim cô hơi loạn nhịp.
Thước Vi Nhi hít một hơi thật sâu, tự trách thân thể này không có tiền đồ.
Chỉ vì một tên đàn ông trông có vẻ đẹp trai đã khiến tim đập nhanh như vậy rồi.
Thước Vi Nhi hắng giọng: “Thiếu gia.
Tôi mang trà và bánh đến, không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Lần này cô không vội rời đi mà đứng nép sang một bên.
Tầm mắt ngay thẳng không nhìn quanh quất mờ ám, dáng đứng thẳng tắp như đang ở trong hàng ngũ quân đội.
Song, với chiều cao ba mét bẻ đôi kia của cô lọt vào mắt anh trông hết sức đáng yêu.
Anh tủm tỉm cười, cắn một ít bánh bông lan.
Bánh mềm mại, có vị ngọt thanh nhẹ nhàng, thơm mùi sữa thoang thoảng, uống cùng trà sen quả là rất hợp.
Thước Vi Nhi chăm chú nhìn từng biểu cảm của anh, cô cảm thấy vô cùng ghen tị, sao trên đời lại có người đàn ông đến ăn uống cũng tao nhã như vậy?
Thước Vi Nhi có nết ăn rất xấu.
Cô không phải thiên kim thục nữ gì, lại bị huấn luyện rất đỗi nghiêm ngặt nên mỗi bữa đều ăn như rồng cuốn.
Người ta uống canh cũng chậm rãi dùng thìa múc lên từng chút, còn cô thẳng thừng bưng bát canh lên nốc một hơi không khác gì hảo hán Lương Sơn.
Cô tự biết thân phận, trước giờ cũng không thấy có gì xấu hổ.
Tuy nhiên, hôm nay tận mắt chứng kiến một người đàn ông có thể ăn bánh uống trà nho nhã lại cao quý, cô tự dưng thấy thẹn với chính mình.
Triều Lâm biết cô nhìn mình chăm chú, nhìn đến độ sắp rơi cả con ngươi ra ngoài nhưng không vạch trần.
Anh tưởng cô cũng muốn ăn bèn xúc một ít bánh, đưa đến trước mặt cô.
“Thiếu gia…”
Thước Vi Nhi tròn mắt đứng nhìn.
Đây là tình huống gì vậy? Sao lại đưa bánh cho cô? Không lẽ anh nghi ngờ cô hạ độc trong bánh?
“Ăn đi.”
Hừ! Xem ra tên này cũng cảnh giác ghê gớm thật.
Chắc chắn là đang sợ cô hạ độc nên mới bắt cô phải ăn.
Thật ra Thước Vi Nhi đã nghĩ đến chuyện bỏ thuốc vào thức ăn, song, cách làm này quả thật có chút lộ liễu nên cô quyết định không thực hiện.
Thước Vi Nhi dùng tay cầm miếng bánh, bỏ thẳng vào miệng, vừa nhai vừa gật gù tự khen.
Tay nghề rất tốt, có thể cân nhắc việc mở cửa hàng bánh ngọt trong tương lai rồi.
Triều Lâm cười thành