Triều Lâm có chút ngỡ ngàng.
Anh đưa cô đến đây là để cô nghỉ ngơi, tập trung học tập.
Căn hộ ở gần trường của cô, gần công ty của anh, lại nhiều phòng trống, vô cùng thích hợp.
Vậy mà cô lại tưởng mình đến để làm giúp việc.
Nhưng không thể phủ nhận, chỉ cần có cô thì nơi đó nhất định tràn đầy sinh khí, gọn gàng, sạch sẽ mà vẫn ẩn chứa sức sống chứ không lạnh lẽo, tẻ nhạt như trước.
Đây vốn là căn hộ anh đặc biệt mua để tiện cho công việc.
Mỗi tuần sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp lau chùi.
Vậy nên, Thước Vi Nhi là người đầu tiên được anh ưu ái thu xếp ở lại đây.
Nhưng trông cô không có vẻ gì là vui mừng hay đắc ý, nhìn chẳng khác ngày thường là mấy.
Triều Lâm cởi giày, nhìn thức ăn trên bàn: “Là em chuẩn bị?”
“Vâng.
Thiếu gia tắm rửa xong rồi ăn cũng được.”
“Thước Vi Nhi.”
“Vâng?”
“Em nghĩ tôi đưa em đến đây để làm con ở à?”
Thước Vi Nhi không rõ ý tứ của Triều Lâm.
Cô chọn cách cúi mặt lặng im.
Làm gì có ai vô lý như anh cơ chứ!
“Trả lời!”
Triều Lâm chẳng cần lớn tiếng cũng đủ khiến cô hoang mang.
Thước Vi Nhi khẽ cắn môi: “Em không muốn ăn không ngồi rồi.”
Cô cóc muốn làm, nhé!
“Hôm nay ở trường thế nào?”
Anh nói sang chủ đề khác, tay nới lỏng cà vạt, dáng vẻ như ông chồng trở về nhà sau một ngày mệt mỏi vậy.
Thước Vi Nhi không dám né tránh: “Trường học rất tốt.
Em không nghĩ mình có thể đi học ở nơi tốt như vậy.”
Cô tiến lên đón lấy cặp da và áo khoác của anh.
Động tác lanh lẹ, thuần thục nhưng có chừng mực.
Triều Lâm thở dài, anh đột nhiên ước cô có thể suồng sã một chút, như vậy sẽ tốt hơn chăng?
“Nếu có gì khó khăn thì cứ nói ra.”
Cô gật đầu: “Thiếu gia muốn tắm trước hay ăn trước?”
“Thôi cứ ăn trước đi.”
Cô đứng nép sang một bên, chờ anh có gì cần thì sai bảo.
Triều Lâm buông đũa xuống, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh mình.
Hiển nhiên, Thước Vi Nhi xua tay lắc đầu còn hơn gặp ma.
“Thiếu gia, như vậy có vẻ không tốt đâu.”
“Có gì mà không tốt? Ngồi xuống, ăn cơm nhanh lên!”
Dưới sự bức ép của Triều Lâm, cô đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn nhưng chỉ ăn cơm trắng chứ không dám động đũa vào thức ăn.
Hay anh đã hạ độc trong thức ăn rồi?
Không đúng, nhìn anh ăn ngon miệng lắm mà.
“Em ăn mỗi cơm trắng thôi à? Thảo nào lùn như vậy!”
Chiều cao đã trở thành nỗi đau của Thước Vi Nhi, cô không chịu được khi ai đó mỉa mai mình lùn.
“Em không lùn.
Vài năm nữa sẽ cao lên thôi.”
Anh bật cười: “Niềm tin của em thật là mãnh liệt.”
Châm chọc ai? Anh châm chọc ai???
Giây phút này cô trộm nghĩ nếu mình ra tay dứt khoát, thủ tiêu anh luôn thì có phải tốt không?
Cô len lén nhìn anh, người đàn ông ấy ăn uống hết sức nho nhã.
Cô tự dưng thấy cơm trắng trước mặt hết hấp dẫn, cũng chẳng còn cảm giác muốn ăn nữa.
Đang lúc băn khoăn suy nghĩ đủ thứ, Triều Lâm gắp vào bát cô một miếng thịt, giọng anh dịu dàng: “Ăn đi.
Ở đây