Đây là lần đầu tiên anh sống cùng một cô gái.
Lại còn là người có nhiều suy nghĩ mông lung, mập mờ nữa chứ.
Triều Lâm lên giường, nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Song, cả căn nhà lặng ngắt như tờ, không có lấy một phần tiếng động nào.
Lẽ nào Thước Vi Nhi ngủ rồi?
Không phải chứ?! Ở cùng nhà với đàn ông mà cô có thể yên tâm kê cao gối ngủ như vậy ư? Tính cảnh giác cũng quá yếu rồi.
Cũng không đúng.
Anh đâu có ý nghĩ xấu xa gì với cô đâu mà cần đề phòng? Anh tạo điều kiện cho cô đi học, để cô sống trong môi trường tốt hơn, hoàn toàn không có ý đồ lợi dụng cô cơ mà!
Anh trằn trọc mãi không sao ngủ được bèn đến phòng bếp uống nước.
Lúc đi ngang qua phòng cô, không nhịn được mà đứng nhìn chăm chăm.
Được rồi, đến bản thân anh cũng không rõ mình rốt cuộc có ý đồ gì với cô không nữa!
Nhưng anh không biết Thước Vi Nhi vốn chẳng thể ngủ ngon như anh tưởng.
Cô ở trong phòng, tỉ mỉ lập ra kế hoạch.
Việc tình cờ gặp lại Mạch Thiên Tầm khiến cô nung nấu ý muốn nhanh chóng kết thúc báo thù.
Khi đó, cô sẽ đến gặp Thiên Tầm, kể hết toàn bộ sự việc cho cô ấy nghe.
Hai người bọn họ sẽ sống cuộc đời bình yên mãi về sau.
Không cầu vinh hoa phú quý hay cao sang, chỉ mong yên ổn và hạnh phúc vĩnh viễn.
Cô ở bên cạnh Triều Lâm đã được một thời gian, nhưng thú thật những gì biết về anh không hề nhiều.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận được anh đối xử với mình có chút khác biệt.
Liệu có phải giống những gì anh nói, đó là chỉ xem cô như người em gái đáng thương hay không?
Đến Triều Doanh Diệp là em gái ruột còn bị anh đối xử nghiêm như vậy, cớ sao anh luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô?
Còn nữa, rốt cuộc anh với Dạ Phong có quan hệ gì? Vì sao hai người giống nhau đến thế?
Trên đời này có nhiều sự ngẫu nhiên vậy ư?
Là một người sống và tin tưởng khoa học, Thước Vi Nhi đã bắt đầu nhen nhóm niềm tin với sự huyền bí, về những điều mà khoa học vẫn chưa thể lý giải từ sau khi trùng sinh.
Đến việc như vậy còn có thể xảy ra thì còn điều gì mà không thể cơ chứ?
Trong lòng cô có một chút mong mỏi Triều Lâm và Dạ Phong không liên quan gì với nhau cả.
Anh đối xử với cô ân cần như vậy, cho cô hưởng thụ chút ấm áp, cô không muốn báo thù người như anh.
***
Sáng sớm.
Hai người lần đầu tiên dậy cùng giờ với nhau.
Lúc mở cửa phòng, cả hai ngẩn người mất một hồi, ánh mắt chạm nhau không hẹn mà ngại ngùng tránh đi.
“Thiếu gia… em… đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.”
“Ừ ừ.
Tôi… tôi đi tắm…”
“Vâng.”
Cô chuồn vào bếp, trong khi anh thì xoay người bước về phía phòng tắm.
Cả hai người đều thấy lạ, có gì đâu mà phải tránh mặt người kia?
Đợi đến lúc anh sảng khoái bước ra từ nhà tắm đã thấy Vi Nhi sắp bát đũa ra, cẩn thận đưa khay thức ăn về phía anh: “Thiếu gia, của anh.”
“Em không ăn sáng sao?”
“Em không có thói quen này.”
Cô rất ít