Thước Vi Nhi thuê một căn nhà nhỏ, có gác lửng, toàn bộ đồ dùng trong nhà là cô và Mạch Thiên Tầm cẩn thận lựa chọn, đến cả đồ đạc cho em bé sắp sinh cũng chuẩn bị xong rồi.
Cái thai hơn bảy tháng, người cô phù nề nhức mỏi, thân thể không còn linh hoạt như xưa.
Trước đây Triều Lâm thường xuyên giúp cô ngâm chân, nấu sữa ấm, bóp tay bóp chân cho cô dễ ngủ, bây giờ một thân một mình, sức khỏe cũng yếu ớt nên thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm.
Cô cũng mau nước mắt hơn trước.
Tối cứ nhớ về những chuyện trước đây liền bật khóc, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Mạch Thiên Tầm vẫn phải quay về tổ chức nên không thể lúc nào cũng ở cạnh cô được.
Trước khi rời đi, cô đã rút hết tiền mà mình tích lũy được thành tiền mặt, đủ để sống thoải mái một chút cho đến khi đứa bé một tuổi.
Nếu không nhờ Mạch Thiên Tầm giúp đỡ, có khi cô cũng khó lòng rời đi.
Bởi vì Triều Lâm cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần có động thái nào đó không đúng liền bị nghi ngờ ngay lập tức.
Cô vừa phải chú ý vừa âm thầm chuẩn bị đường lui cho chính mình.
Thiên Tầm giả dạng thành Tiểu Hoa, thành công đưa cô ra ngoài.
Cũng chính cô ấy ra tay đánh ngất tài xế, dắt cô lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn rồi đi đến ngoại ô.
Hai người cùng nhau lên tàu đến một hòn đảo nhỏ.
Nơi đây vắng người, song, yên bình và tách biệt nên chắc chắn Triều Lâm rất khó phát hiện ra.
Trên đảo như một thành phố thu nhỏ, có siêu thị nhỏ, công viên, hiệu thuốc, trạm xá,...!nhưng nhìn chung cơ sở vật chất hiển nhiên không thể so sánh với thành phố lớn được.
Sau khi tính toán kỹ, cô quyết định tập trung dưỡng thai, đợi đến khi sinh đứa bé ra rồi sẽ mở một tiệm bánh ngọt như cô và Mạch Thiên Tâm từng mơ ước.
Mỗi ngày cô thức dậy dọn dẹp, nấu ăn, chiều sẽ đi dạo lòng vòng.
Nghe bảo phụ nữ có thai thường xuyên đi bộ sẽ dễ sinh nở hơn.
Những cô bác lớn tuổi xung quanh thấy cô một thân một mình chăm con cũng hết sức nhiệt tình giúp đỡ, tươi cười chúc mừng còn giúp đỡ cô không ít.
Thước Vi Nhi cảm thấy cuộc sống này quá dễ chịu.
Dù mỗi khi đêm về cô sẽ nhớ đến người nào đó như một thói quen.
Không biết anh sống thế nào rồi? Có phải lại tăng ca điên cuồng hay không? Hay suốt ngày bày ra vẻ mặt người khác đừng hòng lại gần?
Tuổi không còn nhỏ nữa, anh vẫn nên tìm kiếm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn thì sẽ tốt hơn.
Anh để lại cho cô một đứa bé bầu bạn là cô vui lắm rồi.
“Thiên Tầm, hôm nay có thịt viên sốt cà chua mà cậu thích này.”
“Ôi, mình đói gần chết.
Cậu nấu ăn ngày càng giỏi rồi đấy!”
“Chuyện! Mình lúc nào chả giỏi hả!”
“Ha ha, khen một chút thôi có cần phổng mũi lên thế kia không?”
Cuối tuần, Mạch Thiên Tầm sẽ đến và ở lại với cô.
Hai cô gái cùng nhau nấu ăn, xem phim, tán gẫu, thời gian hạnh phúc dường trôi qua rất nhanh.
Bụng của Thước Vi Nhi ngày càng to hơn, thời gian dự sinh sắp đến nên Mạch Thiên Tầm chuẩn bị sẵn túi đồ ở góc phòng, nếu hôm nào đó chuyển dạ thì lập tức đưa đến trạm