Tiếu Tiếu được ba tuổi thì mẹ đưa đi mẫu giáo.
Bé con lanh lợi, hoạt bát, rất được lòng mọi người.
Cũng không biết giống ai mà dẻo miệng cực kỳ, cộng với vẻ ngoài xuất chúng như Triều Lâm, mỗi lần làm sai đều có thể thành công tránh tội.
Thước Vi Nhi vừa về đã nheo mắt nhìn Tiếu Tiếu: “Tại sao ở lớp lại kéo tóc bạn thế hả?”
Tiếu Tiếu cười ngây ngô: “Mẹ ơi, tóc bạn ấy giống như đuôi con sứa í.
Con muốn sờ thử.”
Hôm nay cô lại bị mắng vốn lần thứ n, chung quy là do thằng con trai nghịch như giặc mà giả đò ngây thơ này đây.
Ở lớp, Tiếu Tiếu đặc biệt thích sinh sự với một bé gái, hôm thì nắm tóc, hôm thì tranh đồ chơi, hôm lại bày trò trêu chọc con người ta khóc cả buổi.
Không lẽ mấy đứa nhỏ bây giờ bày tỏ sự yêu thích bằng phương thức này hả?
“Con đừng nói dối! Con cố ý kéo tóc An An đúng không?”
Thằng bé đang tươi cười, bỗng dưng mắng ầng ậng nước buông đồ chơi trong tay chạy tới ôm bắp đùi cô: “Mẹ, mẹ ơi–”
“Nào đừng có làm nũng! Tại sao con làm vậy hả? An An là con gái, con là con trai phải phong độ, rộng lượng chứ?”
Cái thằng nhóc này giống ai không biết.
Lúc nào cũng tẩm ngẩm tầm ngầm chẳng biết đang toan tính gì.
Còn nhỏ đã thế, lớn lên chẳng biết ai mới trị nổi!
“Mẹ ơi, không phải.
Là do An An, cậu ấy là người xấu!”
“Sao con lại nói vậy?”
“Cậu ấy mắng mẹ, bảo mẹ là người không đàng hoàng nên con mới không có ba.”
Thước Vi Nhi nghe thấy vậy mặt hơi tái lại.
Từ lúc sinh Tiếu Tiếu, cô bận rộn hơn trước rất nhiều.
Không chỉ phải chăm sóc một đứa trẻ, còn phải loay hoay mở cửa hàng bánh ngọt, cố gắng dung hòa giữa gia đình và công việc.
Nhưng dù vậy thỉnh thoảng cô vẫn phải đối mặt với những ánh mắt phán xét không mấy thân thiện.
Cô không sợ gì cả, chỉ sợ Tiếu Tiếu bị tổn thương mà thôi.
Thước Vi Nhi ôm lấy con trai đang khóc nấc vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.
Tiếu Tiếu có ba, nhưng ba rất bận, sau này ba sẽ quay về đón chúng ta.”
“Thật không mẹ?”
Cô gật đầu, trong lòng lan tràn nỗi chua xót.
Có phải cô đã quá ích kỷ rồi không? Nếu ngày đó cô không rời đi thì có khi Tiếu Tiếu sẽ có cuộc sống tốt hơn, được ăn sung mặc sướng, bồi dưỡng trở thành người thừa kế của Triều gia.
Nhưng cuộc đời không cho phép ta sửa lại quá khứ, cô chỉ có thể tiếp tục tiến lên mà thôi.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Thước Vi Nhi cũng hiểu không phải ngẫu nhiên mà Tiếu Tiếu làm vậy.
Việc đầu tiên cô làm chính là mách cho Mạch Thiên Tầm, khỏi phải nói bà mẹ nuôi kia nóng nảy đến mức nào.
“Á à, cái nhà đó dám mắng con trai mình à? Chán sống rồi đúng không? Cậu đợi đó, mình sẽ cùng cậu đi gặp bọn họ nói cho ra lẽ.”
“Cậu đừng hành động ngốc nghếch nha!”
“Ngốc cái gì?! Mình sẽ đánh cho đám người đó bò ra đất xin lỗi Tiếu Tiếu của chúng ta!”
“Này, không được dạy con trai mình bạo lực đâu đấy!”
“Bạo lực một chút có gì không tốt?! Vừa bảo vệ người thân,