Đôi bên còn đang giương cung bạt kiếm thì cô giáo hốt hoảng chạy đến: “Mẹ của Tiếu Tiếu ơi, không thấy Tiếu Tiếu đâu cả!”
“Hả? Sao cơ?”
Thước Vi Nhi mặt hết xanh rồi trắng, không còn tâm trạng đâu mà cãi cọ nữa.
Mạch Thiên Tầm bình tĩnh hơn, cô ấy muốn kiểm tra camera an ninh.
Song, camera đã bị hỏng từ tuần trước vẫn đang chờ người đến sửa chữa.
Bọn họ đổ xô đi tìm Tiếu Tiếu nhưng không thấy bóng dáng, cũng chẳng có manh mối gì để lần mò theo.
Thước Vi Nhi trước đây bình tĩnh bao nhiêu, nhưng chỉ cần con trai có chuyện gì cô liền không thể điềm đạm mà suy nghĩ được.
Mạch Thiên Tầm càng lo lắng hơn, có khi nào là kẻ thù không? Chúng biết cô có một đứa con nuôi, nên mới nhằm vào Tiếu Tiếu?
“Vi Nhi, đừng sợ.
Dù có chết mình cũng đưa Tiếu Tiếu bình an trở về.”
“Không sao.
Thằng bé này ham chơi, lắm trò, chắc chắn… là đang nấp ở đâu đó trêu chúng ta thôi…”
Bọn họ đến đồn cảnh sát thông báo, nhưng chỉ mới biến mất có hai tiếng nên không thể xem là mất tích được.
Thước Vi Nhi nổi đóa: “Một đứa trẻ ba tuổi biến đi đâu hai tiếng đồng hồ.
Các người còn muốn tôi chờ tận hai mươi tư tiếng sau hả?”
Mạch Thiên Tầm siết tay: “Bây giờ mình lập tức quay về tổ chức, để bọn họ tìm xem rốt cuộc là ai đang giở trò.”
Có thể ra tay nhanh gọn, không dấu vết gì chứng tỏ người này cũng lão luyện, không phải kẻ bắt cóc tay mơ.
Mạch Thiên Tầm không nghĩ được nhiều, lên chuyến tàu sớm nhất rời đảo.
Thước Vi Nhi đi khắp nơi tìm con trai, gặp ai cũng giữ người lại hỏi mấy câu, song, thứ cô nhận đều là những cái lắc đầu không rõ.
Ngoài trời mưa không ngớt, cô thất thểu về nhà, toàn thân ướt sũng.
Nào ngờ cửa không khóa, như cảm nhận được điều gì đó, Thước Vi Nhi vội vàng mở cửa bước vào.
Cả căn nhà được mở máy sưởi, vô cùng ấm áp.
Con trai như thường lệ xem phim chán, ngủ gục trên sofa, trên người còn đắp một chiếc chăn hoạt hình màu xanh.
Tiếng cười nói trong tivi, âm thanh dụng cụ bếp núc va chạm vào nhau khiến cô cảm thấy mình đang bước đi trong một giấc mơ dài.
Nhìn con trai bình an vô sự, nước mắt kiềm nén từ nãy đến giờ bắt đầu tuôn rơi.
“Rời xa anh, em và con sống như thế này à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Người cô cứng đờ, không dám ngoảnh về hướng phát ra âm thanh.
“Sao cơ? Em tưởng mình đang chơi trốn tìm à? Không lên tiếng thì có thể tàng hình hả?”
Tại sao anh lại tìm được chỗ này? Tại sao còn nghênh ngang ở trong nhà cô? Lẽ nào anh đã gặp Tiếu Tiếu rồi?
“Thước Vi Nhi, đừng cho rằng giả câm giả điếc thì có thể trốn tránh!!!”
Triều Lâm ôm bả vai cô, ép cô quay lại đối mặt với mình.
Anh đã mơ mình và cô sẽ gặp lại nhau, nhưng không ngờ sau hơn ba năm xa cách, cô lại gặp anh trong dáng vẻ nhếch nhác như vậy.
Triều Lâm lấy khăn tắm