Từ trước đến giờ, Mai Thư vẫn luôn cho rằng, Duy Thành đi xem mắt chỉ để chọn bừa một đối tượng anh cảm thấy phù hợp cho việc kết hôn.
Còn vì lý do gì anh thấy cô phù hợp, phải chăng là do cô khá hiền lành dịu dàng? Đàn ông thường thích có một cô vợ "ngoan ngoãn" và dễ bảo bên cạnh, nhưng liệu khi Duy Thành biết được cô không "mềm mại" như anh tưởng, anh có bỏ cô để đi chọn một cô vợ khác không nhỉ?
Thật ra Mai Thư có thể chắc chắn là không, cô tin rằng nhân cách người đàn ông này rất tốt.
Có lẽ anh sẽ thất vọng đôi chút, nhưng việc ly hôn thì nghe hơi quá đáng rồi.
Mai Thư vẫn đứng yên chờ đợi câu trả lời từ Duy Thành, không thúc giục cũng không tỏ vẻ.
Người đàn ông đối diện nhìn Mai Thư một lúc, anh tiện tay nhặt chiếc ví nhỏ cô để trên mặt bàn lên nghịch ngợm, hơi mỉm cười rồi chậm rãi nói.
"Sau năm ba mươi tuổi, dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng muốn tìm một bến đỗ ổn định."
Lời này nói ra quả thật không sai, nhưng vẫn chưa đi đúng trọng tâm Mai Thư muốn hỏi.
"Anh nói trước năm anh ba mươi tuổi, ngoài lý do bận rộn công việc ra còn vì không muốn phí thời gian làm quen với người anh không thích.
Vậy tại sao hiện tại anh lại chọn bừa một người để kết hôn? Em tưởng hôn nhân rất quan trọng đối với anh chứ?"
Đương nhiên người được Duy Thành "chọn bừa" lại chính là Mai Thư.
Mai Thư vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này lâu rồi, hẳn là anh ấy cũng phải có lý do đặc biệt gì đó chứ nhỉ?
Duy Thành lại không tiếp tục trả lời ngay mà chỉ mỉm cười nhìn cô.
Trong đôi mắt của anh hiện tại, ngoài bóng dáng Mai Thư thì hoàn toàn chẳng còn thứ gì khác.
Đây có thể là một cơ hội tốt để nói ra những chuyện cần nói, nhưng liệu cô có tin vào câu trả lời của anh hay không?
"Sao em lại cho rằng anh chọn bừa?"
Mai Thư mải nhìn Duy Thành nghịch cái móc chìa khóa treo trên ví của cô mà trong một khoảnh khắc không để ý đến lời anh nói.
Cô phải ấp úng mãi rồi mới bắt sóng được, đôi mắt vẫn cứ dán chặt vào món đồ chơi đang bị người đàn ông đối diện nắn véo.
"Ờ thì… chúng ta mới gặp nhau chưa được bao lâu đã kết hôn…"
Trừ phi hai người từng quen biết trước kia, nếu không anh ấy chính là chọn bừa, còn cô cũng là cưới bừa…
"Lẽ nào anh đã gặp em từ trước?"
Vào phút suy nghĩ kia vừa lóe sáng trong đầu, Mai Thư lập tức hỏi lại người đàn ông trước mặt luôn.
Cô có một tật xấu, đó là đối với những người cô chỉ gặp qua vài lần, cô sẽ không thể nào ghi nhớ nổi gương mặt của họ.
Điều này đã được minh chứng rất rõ, bạn bè thoáng qua đều bị Mai Thư quên sạch, ngay cả lúc ban đầu khi mới gặp Duy Thành, cô cũng không nhớ nổi hình ảnh của anh.
Đó là lý do vì sao Mai Thư hỏi người đàn ông trước mặt như vậy.
Cô cho rằng có thể anh và cô đã gặp nhau từ trước, hoặc thậm chí từng quen biết sơ qua, điều này không phải không có khả năng xảy ra, nhất là khi quê ngoại anh lại cách nhà cô rất gần.
"Nếu vậy thì em phải tự nhớ ra anh chứ? Sao em lại hỏi anh?" Duy Thành vẫn cười tươi nhìn Mai Thư, bộ dạng bình thản mà đáp lời.
Rất nhanh Mai Thư đã rơi vào lúng túng.
Cô mải suy nghĩ câu trả lời cho Duy Thành mà quên mất bản thân trước đó đang hỏi anh vấn đề gì.
"Thật ra thì… nếu một người chỉ gặp qua hai ba lần… em sẽ khó có ấn tượng với người đó."
"Nếu chúng ta thật sự có quen biết từ trước… em nghĩ em…"
Theo một cách vi diệu nào đó, em đã quên đi anh rồi.
Mai Thư định nói vậy mà rốt cuộc cũng không thể cất lời.
Căn buồng bắt đầu chìm vào im lặng.
Mai Thư hơi cúi đầu, ánh mắt cũng cụp xuống ngang tầm cánh tay người đàn ông đối diện.
Cô thấy anh vẫn nghịch cái móc khóa hình quả bóng của cô, ngứa ngáy muốn lên tiếng nhắc anh rằng nó sẽ méo mất.
Nhưng bây giờ đâu phải là lúc để nói mấy chuyện vặt vãnh này?
Duy Thành thì luôn quan sát biểu cảm của Mai Thư, khi anh bắt gặp ánh mắt cô cứ dán chặt lên tay mình, anh liền hiểu ra ngay.
Ý cười chan hòa trên gương mặt, Duy Thành đặt cái ví nhỏ của Mai Thư về chỗ cũ, chậm rãi tiến lên phía trước vài bước, bàn tay trống trải hướng mái tóc dài