Sáng sớm, sau khi cùng ông ngoại và cậu Duy Thành dùng bữa, vợ chồng Mai Thư liền chuẩn bị gọi xe để quay về thành phố.
Kỳ thật gia đình của Duy Thành rất thân thiện, nhất là ông ngoại sau buổi tối qua càng yêu quý Mai Thư hơn, biết cô sắp đi ông liền bắt con trai dậy từ sớm để làm thịt gà.
Hoàng Lâm cũng chẳng nề hà gì, anh ta nhiệt tình tới mức khiến Duy Thành cũng phải ngạc nhiên.
Hai người họ cứ như đang ăn mừng vì cuối cùng Duy Thành cũng có người hốt vậy.
Đi ra khỏi cổng rồi mà Mai Thư vẫn chưa thể ngừng cười, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của người đàn ông bên cạnh, cô càng không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc anh.
"Sao trông anh cứ như mất của vậy?"
Được quan tâm, Duy Thành dĩ nhiên thành thực bộc lộ tâm tư tình cảm của mình.
"Anh sắp bị ông ngoại cho ra rìa rồi."
"Sao lại cho ra rìa?"
"Mọi lần trước khi anh đi, ông sẽ nhét cho anh một đống đồ." Duy Thành vừa nói vừa cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay mình.
"Lần này thì hay rồi, anh chỉ là đứa xách hộ đồ cho em thôi."
Mai Thư nghe vậy mà phì cười.
Lúc này đây, người đàn ông ba mươi ba tuổi bên cạnh cô như hoá thành một đứa trẻ thích giận dỗi vậy.
"Rồi chẳng phải cũng xách hết về nhà mình hay sao?"
Lại còn bày đặt phân biệt của anh của em, bây giờ họ không phải đang là vợ chồng và đang chung sống cùng nhau hay sao?
Duy Thành cười tủm tỉm, bước chân sải rộng cố tình đi chậm lại để chờ Mai Thư theo kịp.
Lúc hai người họ đi bộ ra tới đầu làng, anh bất giác dừng bước rồi lên tiếng.
"Mai Thư."
Bỗng nhiên bị người đàn ông bên cạnh gọi tên, Mai Thư ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Duy Thành, không hiểu anh muốn nói chuyện gì nhưng cũng khựng lại theo.
"Sao vậy anh?"
"Em có muốn về thăm nhà không?"
Duy Thành vừa nhắc đến chữ "nhà" Mai Thư liền theo bản năng quay đầu nhìn sang con đường nhỏ lối về làng bên kia.
Phải, chỉ cách vài trăm mét thôi là họ có thể tới luôn nhà cô, nhưng Mai Thư lại bất giác phát hiện ra điểm kỳ lạ.
"Sao anh biết nhà em ở đây?"
Mai Thư chưa từng nói cho Duy Thành biết địa chỉ của nhà cô, theo lý thì anh không thể nào biết làng cô kề sát làng anh được.
Hoặc có khả năng người đàn ông này đã quen biết cô từ trước, từ cái hồi cô còn ở quê chẳng hạn?
Nếu như giả thiết này của Mai Thư xảy ra thật thì những việc sau đó cũng dễ dàng giải thích được.
Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông kia lại không hề giống như Mai Thư đang nghĩ.
"Nhà em ở đây sao?"
Nghe Duy Thành hỏi vậy, Mai Thư chợt ngơ ngác.
Qua một lúc lâu tiếp thu sự việc, cô thật sự muốn đưa tay lên vỗ mạnh vào cái đầu ngốc nghếch của mình.
Đúng thật là anh đâu có nói biết nhà cô ở đây.
Duy Thành vốn dĩ chỉ hỏi cô có muốn về thăm nhà không, cái câu chuyện tiếp theo kia đều là do Mai Thư tự mình chế ra…
"Có lần em nói quê em ở Nam Định, em quên rồi sao? Nhân dịp chúng ta đang đứng đây, em có muốn đưa anh về nhà luôn không?"
Mai Thư suýt nữa thì miệng nhanh hơn não bật ra câu "đưa anh về nhà làm gì?".
Cũng may là cô đây vẫn còn tỉnh táo, kịp định thần mà ngậm miệng lại.
Nhưng người đàn ông này đang muốn về nhà cô "ra mắt", cô nên dùng lý do gì để từ chối cho anh đỡ hiểu lầm đây?
"Bây giờ sao? Có tiện không anh?"
Trong đầu Mai Thư bắt đầu viện ra đầy đủ những cái cớ lớn nhỏ khác nhau, chỉ chờ Duy Thành có hỏi thì cô sẽ trả lời ngay.
Nhưng anh không những không hỏi cô mà còn khẳng định chắc nịch.
"Anh thấy bây giờ là tiện nhất rồi.
Chúng ta đều không bận gì, đi lại trong phạm vi thành phố cũng nhanh chóng hơn."
"À thì…"
"Em đừng nói là không muốn đem anh về nhà đấy nhé?"
Mai Thư còn chưa kịp lựa lời nói hết câu thì Duy Thành đã cắt ngang.
"Hay em muốn anh trở thành người chồng trong tối của em?"
Cái gì mà "người chồng trong tối" chứ? Nghe kỳ cục thật sự.
Nhưng mà Duy Thành nói cũng không sai, người nhà của anh ấy, Mai Thư đã gặp gỡ