Thành Trường An
Không thể trông cậy nổi vào Lục Thành, Cố Trường An chỉ có thể dựa vào chính mình. Rau cải trắng cải thìa đang chất đống ở góc tường, cậu quyết định nấu cơm điện* ăn đến khi chán mới thôi.
*Một cách nấu cơm bằng cách nấu hết trong nồi cơm điện, mình tạm gọi là cơm điện nhé.
Lấy một nắm gạo bỏ vào trong nồi, đổ nước vừa đến mu bàn tay, thái một chút cải xanh ném vào, cho muối và dầu theo cảm giác, đậy nắp xuống, bây giờ chỉ cần chờ ăn.
Một canh giờ trôi qua, Cố Trường An chuẩn bị ăn cơm. Cậu dùng nước nóng rửa sạch bát đũa, nhưng thứ cậu nhìn thấy không phải món cơm điện, là gạo, nước, thức ăn và lớp váng dầu lơ lửng ở trên.
"..."
Lục Thành lại gần, cầm phích cắm nồi cơm điện ở đằng sau lên: "Cậu quên cắm điện."
Nhìn thế nào cũng ra loại ý tứ cười trên nỗi đau của người khác.
Ánh mắt Cố Trường An sắc như dao nhìn sang. Ý của anh là tôi không để ý? Nếu như không phải tại anh dùng từ ngữ linh tinh gây hiểu lầm thì giờ ông đây còn phải đói bụng sao?
Nghĩ rồi Cố Trường An cắm dây vào, tâm tình tồi tệ trở về phòng.
Không lâu sau Lục Thành gõ cửa, Cố Trường An u ám hỏi: "Gì?"
Lục Thành trả lời: "Tôi ra ngoài một chuyến."
Cố Trường An theo Lục Thành ra ngoài, nhận ra hắn chỉ đi loanh quanh trong trấn chứ không làm gì khác, về ổ ngủ thôi.
Buổi tối tuyết lại rơi.
Cố Trường An chui trong chăn núp ở góc tường, toàn bộ căn phòng đều bị bao phủ bởi tiếng oán trách. Năm nay mùa đông đến sớm hơn so với những năm khác, cũng dày đặc hơn, nhịp điệu muốn chết người.
Ngô Đại Bệnh gửi tới tấm ảnh, cậu ngay ngắn đứng ở nhà ga, hướng mắt về phía ống kính giơ tay hình cây kéo. Tuy rằng vẫn là dáng dấp chất phác ấy nhưng phía sau hết thảy đều xa lạ, mới mẻ, không hề giống chút nào với thị trấn nhỏ cũ kỹ, cổ xưa.
Trong lòng Cố Trường An lặng lẽ gieo vào một hạt giống ước ao, nhưng cậu không hay biết.
Một lớp sương bao trùm lên điện thoại, Cố Trường An lấy tay lau đi, nhớ lại mấy lời Lập Xuân nói khi biết Ngô Đại Bệnh rời trấn.
Lập Xuân bảo Đại Bệnh ra ngoài rồi liệu có trở về không? Cô còn nói nếu là cô thì sẽ không nghĩ đến chuyện trở về, nơi này không tốt, quá nhỏ.
Lúc đó Cố Trường An không trả lời. Bọn họ là người một nhà. Ngô Đại Bệnh không quay về thì còn có thể đi đâu?
Nhưng nói đi nói lại, Ngô Đại Bệnh không biết cha mẹ ruột là ai, không biết họ đang ở đâu trên đời này. Nó đi ra ngoài không lẽ là vì tìm kiếm thân thế của chính mình?
Đôi mắt Cố Trường An híp híp, khả năng này rất lớn, tại sao trước đây cậu lại không nghĩ tới...
Nửa đêm Lục Thành trở về.
Cố Trường An ngủ không sâu, tiếng gõ cửa sớm đã nghe được. Thế nhưng cậu không nhúc nhích, bên ngoài quá lạnh, cậu hoàn toàn chưa dậy nổi.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, tiết lộ tính cách cố chấp của người ngoài cửa.
Cố Trường An chửi tục vài câu trong chăn, trùm áo bông đi ra mở cửa. Cậu quên đeo kính, đôi mắt híp lại, tàn nhẫn và lạnh lùng bên trong vơi đi phân nửa.
Gió lạnh bao bọc hoa tuyết thổi tới. Tóc Cố Trường An bị thổi ngổn ngang, cậu ôm cánh tay ray run run, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng nhỏ bé, đáng thương, bất lực.
Lục Thành mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn đánh thức cậu."
"Con mẹ anh..."
Gương mặt mù mịt của Cố Trường An bỗng khựng lại. Cậu khom lưng, mũi động động về phía chiếc túi trong tay người đàn ông: "Khoai nướng?"
Lục Thành nhấc túi lên cười: "Đúng, mang về cho cậu đấy."
Cố Trường An lật mặt như bánh tráng, duỗi tay nắm lấy cánh tay người đàn ông kéo vào trong.
Trên đường đạp tuyết đọng trở về, Cố Trường An phân vân giữa "lên giường ăn" và "ra ngoài ăn". Cái trước có thể làm bẩn chăn, cái sau ngược lại dễ dàng hơn, chỉ là tương đối lạnh.
Lục Thành đưa cho Cố Trường An một món đồ hình tròn có chân mèo ở giữa.
Cố Trường An nhíu mày: "Cho tôi?"
Lục Thành ừ đáp: "Là USB để xin lỗi, dây cáp đang sạc."
Cố Trường An tìm ra cái ổ đang cắm dây, trên máy sưởi có một nút bấm đang lóe lóe màu đỏ. Cậu ghét bỏ nói: "Cái này rất được, chỉ là màu sắc... Không còn màu khác sao?"
"Có chứ." Lục Thành cúi đầu xem điện thoại, "Chỉ là tôi cảm thấy màu này hợp nhất với cậu."
Trong phòng rơi vào tĩnh mịch.
Lục Thành vén mí mắt nhìn thanh niên tóc đen cười ra tiếng: "Đùa thôi. Mấy màu khác đều đã hết rồi, chỉ còn lại mỗi màu này."
Cố Trường An lúc này mới thu lại vẻ mặt cương thi bắt đầu ăn khoai lang.
Lục Thành cất điện thoại di động vào túi áo bành tô, ôn hoà nói: "Trường An, tôi vẫn còn vài chuyện chưa làm xong, vẫn phải ở lại đây thêm ít ngày. Làm phiền cậu rồi."
Cố Trường An ăn khoai lang, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần hờ hững: "Không phiền, ở lại đi. Phòng trống trong nhà rất nhiều."
Lục Thành lập tức không cần phải nhiều lời nữa.
Ban đêm Cố Trường An ôm máy sưởi trong ngực, ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Góc sân phía tây có một cái lu lớn, cá sau khi lấy xong lời nói dối ăn không hết liền đem nuôi bên trong. Cố Trường An không đếm được, không rõ ở bên trong có bao nhiêu con, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là Lục Thành đã ở đây ba ngày, trong bụng cá không có lời nói dối của hắn.
Một tên thâm tàng bất lộ, khắp người đều là câu đố, làm sao có thể không nói dối.
Sự thực chính là Cố Trường An không nghe được lời nói dối của hắn. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải hiện tượng này, rất giống với chuyện ba trước đây từng đề cập đến. Cậu nghĩ mãi không ra.
Cố Trường An ở trong thư phòng lật sách, vẫn không thu hoạch được gì. Cậu ném sách đi, chuyển sang bản chép tay của nhà Cố.
Bản chép tay Cố Trường An đã nhìn từ nhỏ đến lớn, đọc làu làu. Nhưng cậu vẫn lật lên, cậu luôn có cảm giác mặt sau còn chữ.
Cảm giác này theo thời gian trôi đi chẳng những không biết mất mà trái lại càng thêm mãnh liệt.
"Trường An ơi — Trường An —"
Lập Xuân đến, gọi rất lớn tiếng, như tiếng chim hót líu lo.
Cố Trường An kẹp máy sưởi vào nách, đóng vali lại khoá kỹ, cẩn thận bỏ vào bên trong hốc tối, sau đó mới ra khỏi mật thất.
Lập Xuân cẩn thận nhìn Lục Thành trong viện, cười toét miệng như đứa nhóc nặng 500 cân*.
*笑得像個500斤的孩子: Tui có lên search thì không thấy định nghĩa rõ, chỉ thấy có một bài viết về mấy char anime cười nguy hiểm.
Cố Trường An vừa đi tới cửa liền lui về, quá cay mắt, không muốn xem.
Lập Xuân không phát hiện ra bóng dáng Cố Trường An, cô vừa thấy người đàn ông trong viện đã hồn phi phách tán.
Trường An thật là, thế mà không nói cho cô.
Lại nói người đàn ông này thật đẹp trai, nhìn từ khoảng cách gần có thể thấy đường nét cực kỳ sắc bén, còn có chút mùi vị con lai.
Lập Xuân nhìn chằm chằm người đàn ông. Cô ho khan hắng giọng hai tiếng, thận trọng nói: "Chào tiên sinh."
Lục Thành ngẩng đầu, tuỳ ý mở miệng: "Gọi tôi là Lục Thành được rồi."
"Lục Thành..."
Lập Xuân kéo dài, đôi mắt tròn tròn trong nháy mắt sáng ngời, "Tên của anh ghép lại với Trường An liền ra tên của một địa danh, thành Trường An*! Tôi từng nghe bà ngoại nhắc tới..."
Tựa hồ chạm phải điều cấm kỵ nào đó, Lập Xuân im bặt ngay. Cô gãi gãi cổ, khó nén lúng túng: "Tôi, tôi đi