Giày của tôi đâu rồi
Cố Trường An không trực tiếp xách cá mập đầu đi mà định kiếm cớ đuổi Lục Thành. Hay là nói mình muốn ăn súp trứng gà thịt viên, hỏi đối phương có thể mua giúp mình một phần được không?
Cái cớ này không dùng được.
Tại sao mình không tự đi mua, cũng đâu phải không có chân.
Nhưng nghĩ theo hướng khác, trông cũng hợp tình hợp lý, không giống như bị chậm phát triển trí tuệ. Ngẫm lại...
Cố Trường An theo bản năng đi ra góc tường ngồi xổm xuống.
Lục Thành thấy cảnh này, mặt co giật khó phát giác, có loại kích động muốn lấy ấm nước tưới cho cậu.
"Trường An, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Cố Trường An nghe được ngước mắt nhìn về phía người đàn ông. Tôi buồn ngủ anh liền đưa tôi gối? Trùng hợp đến thế?
"Anh thật giống như rất bận."
"Có chút thôi."
Cố Trường An xé môi: "Không phải thất nghiệp sao?"
Lục Thành đáp: "Chuyện trong nhà."
Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông vài giây rồi nói: "Vậy anh cứ bận đi, đường đóng băng, nhớ cẩn thận."
Lục Thành: "Trường An, cậu quan tâm tôi sao?"
"Đúng vậy."
Cố Trường An miễn cưỡng đứng lên nói, "Quay lại thì nhớ mua khoai nướng về cho tôi."
Nghĩ tới cái gì, cậu đi đến trước mặt người đàn ông hỏi: "Ăn ngon không?"
Lục Thành giơ kẹo dẻo đường trong tay lên: "Cậu hỏi cái này?"
Từ ánh mắt Cố Trường An đã cho ra đáp án.
Lục Thành cho cậu một cái.
Cố Trường An không hài lòng liếc mắt. Chỉ một cái?
Lục Thành lấy số kẹo dẻo đường còn lại bỏ vào túi, không có ý tứ gì cả, chỉ cho có mỗi một cái.
Một cái thì một cái, dù sao ăn nhiều cũng không tốt. Cố Trường An cắn kẹo dẻo đường, nhai từng chút từng chút trong miệng.
Lục Thành nở nụ cười: "Cái này gọi là kẹo dẻo đường, là bên nhà tôi... đặc sản."
Cố Trường An vừa ăn vừa nói: "Siêu thị có, trên mạng hẳn cũng có."
"Không giống nhau, bất kể là màu sắc hay mùi vị, cậu ăn thử là biết ngay." Ánh mắt Lục Thành đảo qua thanh niên, "Đi đây."
Lục Thành vừa đi, Cố Trường An liền đóng cửa lại. Cậu xách theo cá mập đầu vào nhà, lấy lời nói dối bỏ vào trong bình, nhét nút gỗ vô.
Cố Trường An không định đi thăm dò ngay. Năng lượng thu được từ lời nói dối lớn của Trương Uy đã bị bỏ vào phần lõm trong hầm dưới lòng đất, có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Cậu định nghỉ ngơi một chút, nhân cơ hội quét dọn bụi bặm trong cửa tiệm rồi mở.
Mặc dù có khoản để dành nhưng sống bằng tiền dành dụm là không được, không có cảm giác an toàn.
Cố Trường An đưa cá mập đầu cho hàng xóm. Cậu không muốn ăn, càng không muốn nấu, không đúng, là không biết nấu.
Trừ người nhà họ Cố ra, những người khác vẫn có thể câu được lời nói dối, chẳng qua là tỷ lệ cực kỳ thấp.
Lúc thường Cố Trường An trong sông không câu ra được lời nói dối có giá trị cũng sẽ vào chợ thử vận may, xưa nay chưa từng tóm được cái nào lớn.
Tình huống lần này vẫn là lần đầu phát sinh.
Lục Thành tận nửa đêm mới về, Cố Trường An mặt lạnh mở cửa cho hắn.
"Anh không thể về sớm một chút à?"
"Xin lỗi."
Lục Thành cài chốt cửa vào, trong miệng thở ra hơi trắng: "Chẳng bằng cậu cho tôi một cái chìa khoá cửa. Như vậy khi tôi về muộn cũng sẽ không làm phiền cậu."
Cố Trường An đáp: "Được thôi."
Lục Thành trố mắt rõ ràng, đơn giản chỉ là thuận miệng nói, cũng xem như thăm dò ranh giới của Cố Trường An, không ngờ rằng cậu lại thoải mái như vậy, mí mắt chưa chớp cái nào đã đồng ý.
Cố Trường An quay lưng lại nhếch nhếch khóe môi, không thả mồi, cá sẽ không cắn câu.
Hôm sau trời quang mây tạnh, Lục Thành không ra ngoài, giúp cậu kiểm tra sản phẩm trên giá, quá hạn thì ném vào hộp.
"Đống junk food đấy vẫn có người mua?"
"Nhiều là đằng khác." Cố Trường An đếm mấy đồng xu, "Gạo cơm nào có bỏ thêm chất phụ gia ngon như đồ ăn vặt."
Cậu nói thêm một câu: "Chẳng phải anh cũng ăn à?"
Thấy mặt người đàn ông lộ vẻ nghi hoặc, Cố Trường An nhắc nhở: "Kẹo dẻo đường."
Lục Thành nói: "Cái này không phải."
Cố Trường An chờ đoạn sau, nhưng Lục Thành lại không giải thích.
Kẹo dẻo đường kia không phải junk food? Cố Trường An trợn tròn mắt. Đùa tôi chắc?
Lục Thành phủi phủi tro bụi trên tay, cau mày nói: "Cái tiệm này của cậu có thu nhập à?"
Cố Trường An cuốn băng keo vào một mao tiền xu: "Tôi mở tiệm không phải vì thu nhập mà là vì giúp cho cuộc sống của mình không còn khô khan. Tiền tài là vật ngoài thân, sống không lấy được, chết không thể mang. Làm người chủ yếu nhất là vui vẻ, đời người..."
Lục Thành lấy tai nghe ra, nhét vào mỗi bên một cái.
Cố Trường An phát biểu xong. Cậu phát hiện người đàn ông đang đeo tai nghe, khoé miệng mạnh mẽ giật giật.
Mẹ kiếp, lúc anh tinh tướng tôi có mang tai nghe à? Có lần nào không phối hợp diễn xuất cùng anh à?
Chân quay về bên quầy, Cố Trường An lấy tay gõ lên mặt bàn: "Lục Thành."
Lục Thành tháo tai nghe: "Hả?"
Cố Trường An tươi cười hỏi: "Sao lúc trước anh lại đến sống trong miếu nhỏ?"
Lục Thành cúi đầu cất tai nghe: "Toà miếu nhỏ đó là sản nghiệp của nhà tôi, bao gồm cả ngọn núi kia."
Đáy mắt Cố Trường An tuôn ra mấy phần kinh ngạc. Cậu lớn lên trong trấn, xưa này chưa từng nghe ngọn núi đó có chủ.
Sự tình càng ngày càng thú vị rồi.
Cố Trường An nghĩ muốn mở tiệm nửa tháng rồi tính sau, kết quả là mơ thấy ba, ở trong mộng hình như nhắc đến Đường Tăng với mình, sau đó còn chuyển sang tổ huấn của nhà Cố.
Ba ở trong mộng của Cố Trường An cả đêm hại cậu buồn bực bất an, nửa đêm đá rơi chăn, bị cảm.
Cổ họng Cố Trường An bốc khói, cứ nuốt nước miếng là khó chịu, không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ngủ.
Cố Trường An mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện bên tai mình. Cậu bị sốt đến hồ đồ, giọng khàn khàn gọi: "Đại Bệnh, đi ra ngoài, đừng làm phiền anh."
Âm thanh bên tai chợt không còn.
Đôi lông mày của Cố Trường An nhíu chặt không giãn ra chút nào, hai gò má ửng đỏ bất thường.
Cái trán bỗng mát lạnh, tiếp theo là hai bên má, rồi sang cái cổ. Cảm giác mát mẻ ấy vừa đi vào trong cổ áo, Cố Trường An liền lập tức mở mắt ra.
Lục Thành tay cầm khăn, giọng điệu thân thiết: "Tỉnh rồi?"
Cố Trường An cài cổ áo lại không lên tiếng, từ hành động đã thể hiện sự bài xích và khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Ánh mắt Lục Thành rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của thanh niên, trong lời nói mang theo ý trêu tức: "Đều là đàn ông cả, có gì phải xấu hổ."
Xấu hổ cái đếch ý, chính là đơn thuần buồn nôn. Lần bị sờ mặt đã đủ khiến cậu thấy ác mộng mấy ngày liền. Cố Trường An hỏi thẳng: "Anh không phải gay đúng không?"
Lục Thành nghe vậy, không dừng lại nói: "Không phải."
Cố Trường An thở phào nhẹ nhõm: "Tôi chỉ bị cảm mạo, ngủ một giấc là ổn rồi."
Lục Thành vứt khăn mặt vào trong chậu: "Vậy cậu ngủ tiếp đi."
Cố Trường An thu hồi tầm mắt trên bóng lưng người đàn ông, nhắm lại tiếp tục ngủ.
Thế nhưng cậu làm sao cũng