Đã hôn môi rồi
Mẹ Bạch vội vàng trở về gọi điện cho con trai, đầu kia cúp máy, bà đang định gọi lại thì người đã bước vào cửa.
Bạch Nghiêm Tu thoạt nhìn đã không nghỉ ngơi mấy ngày trời, mạch máu che kín mắt, quần áo có vài dấu vết màu nâu đậm như là máu đông, anh tháo đôi giày bẩn vứt sang một bên thay dép lê đi về đại sảnh.
Mẹ Bạch sợ hãi chạy lên trước: "Nghiêm Tu, con làm sao vậy?"
Trên gương mặt của Bạch Nghiêm Tu có sự mỏi mệt hằn sâu: "Con lên lầu ngủ một giấc."
Mẹ Bạch nhìn theo bóng lưng lên lầu của con trai, lo lắng thở dài nói: "Nghiêm Tu à, nếu công việc vất vả quá thì đừng làm nữa, trở về kế thừa sản nghiệp của ba con đi."
Không có tiếng đáp lại.
Quản gia bảo người hầu mang đôi giày ở cửa đi tẩy rửa sạch sẽ, y khom người hỏi: "Phu nhân, nấu súp cho đại thiếu gia chứ ạ?"
"Nấu đi, bồi bổ thằng bé một chút."
Mẹ Bạch ôm lấy con mèo bên chân vuốt vuốt lông. Bà vẫn luôn không biết con trai làm nghề gì, chỉ biết là một cán bộ, Lão Bạch cũng không cho hỏi, nói là một ngành đặc biệt, còn nói cái gì mà phụ nữ thì đứng có xen vào.
Ngành đặc biệt, rốt cuộc là đặc biệt chỗ nào đây...
Mẹ Bạch thở dài, con trai không hài lòng với sự nghiệp, tình cảm cũng không hài lòng, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt.
Cũng không biết Trường An đang nghĩ gì.
Cố Trường An đứng trước giường Lục Thành đột nhiên hắt xì một cái.
Trên mặt Lục Thành ẩm ướt, gân xanh trên thái dương hắn thình thịch nhảy loạn: "Cậu đặc biệt chạy đến đây nhổ nước miếng lên mặt tôi?"
Cố Trường An trố mắt mấy giây, sau đó cây ngay không sợ chết đứng phản kích: "Phun có một ngụm nước thôi mà anh làm sao vậy? Hôm đó trên hành lang trường Thạch Nam anh đẩy tôi một cái làm đầu tôi sưng lên một cục, việc này tôi còn chưa tính sổ với anh đâu."
Biểu cảm của Lục Thành bỗng hơi đổi một chút.
Cố Trường An thấy hắn nửa ngày cái rắm cũng không thả, xì cười nói: "Quý nhân hay quên chuyện xưa?"
Lục Thành giật giật khoé miệng, quên được đã tốt. Hôm đó ở trên hành lang, hắn có phản ứng, cho nên mới mất khống chế đẩy thanh niên ra, cả người giống như một nồi nước sôi trào mà phát nổ.
Hoài nghi nhân sinh Lục Thành đêm đó chuyển về trong miếu.
Cố Trường An ngẫm lại liền bực mình: "Đêm đó tôi liên tiếp gặp ác mộng, rất có thể là do cục u trên đầu mang tới."
Lục Thành cạn lời với việc thanh niên già mồm cãi láo: "Ít nhất cậu còn có ác mộng mà mơ, tôi còn không chợp mắt nổi, ngồi trên ghế suốt một buổi tối."
Cố Trường An híp mắt một cái, người này giống như là đã bắt đầu suy sụp từ khi đó. Cậu bày ra dáng vẻ tốt bụng hỏi: "Tại sao lại ngồi nguyên buổi tối? Không lẽ là vì một ma nữ cực kỳ xinh đẹp đấy chứ?"
Lục Thành nhắm mắt lại, ma nữ xinh đẹp là cái thá gì, nào có lợi hại như cậu, không đánh mà thắng.
Mắt Cố Trường An nhìn xuống khuôn mặt người đàn ông, trong đầu không hiểu sao lại nhảy lên câu hôm đó Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, anh thích Lục tiên sinh".
Đây là chuyện đã xảy ra từ bao ngày rồi, sao tự dưng bây giờ lại nhảy ra góp mặt?
Cố Trường An đang đứng trước giường theo bản năng lùi về sau, cậu không nói rõ được mà cũng không tả nổi thứ cảm xúc chợt thoát ra. Cậu bĩu đôi môi không chút màu máu, chuyển sang chuyện khác: "Cây thông noel là sao đấy?"
Lục Thành nằm thẳng trên giường, dáng vẻ buồn ngủ: "Thì cứ thế thôi."
Ánh mắt Cố Trường An mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ: "Tại sao lại muốn mua?"
Môi mỏng Lục Thành khẽ mở: "Vì lễ Giáng Sinh sắp đến rồi."
Người đàn ông nhắm mắt lại, thái độ không quan tâm khiến Cố Trường An cảm thấy khó chịu, cậu đẩy mắt kính: "Đại Bệnh nói tâm trạng anh đang không tốt."
Lục Thành tự giễu giật giật khoé miệng.
Vào cái đêm thành niên, trong nhà thu xếp làm ấm giường cho Lục Thành, còn săn sóc cho hắn uống thuốc, hắn phải tự cho mình một đao mới miễn cưỡng khắc chế được dược tính. Đó cũng là lần đầu tiên hắn trở mặt với đám người trưởng lão. Sau này rốt cuộc cũng không còn ai dám bỏ đồ linh tinh vào thức ăn của hắn, cũng không ai dám nhét mấy em gái lên giường hắn.
Du͙ƈ vọиɠ luôn là thứ Lục Thành xem thường từ trước đến giờ, hắn không ngờ rằng mình cũng có một ngày mất kiểm soát.
Nhân sinh cứ như vậy sụp đổ, cho nên mới trắng đêm không ngủ.
Lần xuất môn này có hai nhiệm vụ, đầu tiên là giải quyết lang yêu, thứ hai là độ kiếp cho người thừa kế của Cố gia. Bây giờ lang yêu không rõ tung tích, mà gốc rễ tình yêu của hắn đã điên cuồng sinh sôi. Đối phương không những là đàn ông mà còn là người thừa kế của nhà họ Cố, cái này gọi là gấp đôi kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Bên gia tộc mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ không chỉ mặc kệ ngồi xem, còn không biết sẽ biến thành cái cục diện gì.
Chưa từng có tiền lệ nên không có kinh nghiệm để tiếp thu, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.
Điều khiến Lục Thành kiệt quệ nhất chính là bên cạnh mình có một đống hỗn độn, không có đối sách hiệu quả, ngoại địch thì lại đang chờ thời cơ, bé con thì ngày nào cũng cãi nhau với hắn, cãi đã bao lâu, cũng không nở nổi đoá hoa.
Tâm trạng có thể tốt mới là lạ.
Mặt Lục Thành tuôn ra mấy phần cảm giác thất bại: "Không phải không hề tốt mà là rất kém."
Cố Trường An nói: "Tôi không nhìn ra."
Lục Thành lành lạnh nói: "Đó là vì cậu không để tâm?"
Cố Trường An nhướng mày: "Anh để một cái cho tôi nhìn xem."
Lục Thành bỗng vén mí mắt lên, đường nét khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng: "Gần đây vẫn luôn một mực để tâm, cậu không nhận ra?"
Cố Trường An cúi xuống áp sát người đàn ông, cong môi cười: "Không nhận ra."
Rốt cuộc cái bản lĩnh làm tức chết người này là học ở đâu ra? Hơi thở Lục Thành nặng nề, sắc mặt vốn lạnh lẽo dần tái xanh. Hắn quay lưng lại, trong cổ họng phát ra âm thanh khó chịu.
Ấn đường Cố Trường An nhăn lại, chế giễu cười nói: "Bớt giả vờ."
Lục Thành không phản ứng.
Cố Trường An đè bả vai người đàn ông, nghe thấy giọng buồn bực của hắn, nụ cười trên mặt cứng lại, một khắc sau lập tức kéo mạnh cổ áo của hắn ra.
Một mùi khó ngửi xông vào mũi, như là mùi thối rữa xen lẫn mùi thuốc, đập vào tầm mắt Cố Trường An là vết thương ghê rợn bị khí đen ăn mòn, đầu ngón tay cậu run rẩy, gào nhẹ lên: "Vết thương sao lại biến thành như này rồi? Chẳng phải đã qua nửa tháng rồi sao?"
Cảm xúc của thanh niên biến hoá vô cùng rõ ràng, Lục Thành quay đầu lại, căng thẳng vì tôi? Hắn kích động ngồi dậy, kết quả bị đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, hít một hơi nói: "Lần đó tôi đã nói là bả vai bị đâm thành lỗ thủng, nếu dễ lành thì đã không gọi là lỗ thủng."
Cố Trường An tựa hồ nhận ra phản ứng của mình quá khác thường. Cậu rút tay lại, đồng thời chậc lưỡi: "Lây nhiễm."
Lục Thành không đếm xỉa nói: "Không phiền cậu nhọc lòng."
"..."
Không phiền tôi nhọc lòng? Mẹ kiếp tôi vì anh nhọc lòng mấy lần rồi? Lần đánh nhau với lang yêu nếu không phải tôi phá lệ lo chuyện bao đồng thì bây giờ anh còn chưa xuống nổi giường đâu.
Cố Trường An đẩy cửa ra ngoài, sau đó lại tiến vào, tạo ra tiếng vang bình bịch. Cậu cầm con dao găm đến trước giường: "Cởi đồ ra."
Lục Thành giương mắt: "Gì cơ?"
Cố Trường An không kiên nhẫn nói: "Tôi kêu anh cởi đồ ra, không hiểu tiếng người?"
Lục Thành nhìn ra ý đồ của thanh niên, hắn lập tức căng thẳng quay đi: "Không cần."
Đùa gì thế, bé con tuỳ tiện dựa gần một chút đã có thể làm cho hắn có phản ứng, nếu như tình huống lúng túng này bị phát hiện thì chẳng phải sẽ cười cợt hắn chết sao?
Cố Trường An người này tính khí bướng bỉnh như một con lừa, chuyện cậu muốn làm không ai ngăn được.
Lần này cũng thế, Lục Thành vừa nói, Cố Trường An liền cưỡng ép kéo cổ áo hắn xuống, để lộ ra vết thương đã chuyển biến xấu ở bả vai, trực tiếp dùng dao găm cứa một cái vào lòng bàn tay, lần trước là tay phải, bởi vì phá quỷ đập tường hắn vì bảo vệ cậu mà bố trí, lần này là tay trái, vì giúp người này loại bỏ yêu khí.
Cố Trường An vẫn là câu nói kia, thật không biết người đến độ kiếp cho cậu, hay đến làm kiếp của cậu.
Lục Thành đưa tay bắt lấy tay thanh niên.
Giọng Cố Trường An lạnh băng ngăn lại: "Đừng nhúc nhích."
Như là trong đầu có một dây cung kéo căng mà cậu cũng không áp quá gần, tận lực đứng ở khoảng cách đã có chút thoả đáng đổ dòng máu trên tay xuống vết thương trên vai người đàn ông.
"Tuy tôi không phải Đường Tăng, thịt không nổi tiếng, thế nhưng mỗi một giọt máu chảy trong người tôi đều là bảo bối. Trước khi biết anh, tôi cùng lắm là cắn ngón tay tích một giọt lấy lời nói dối từ bụng cá, từ sau khi quen biết anh thì máu cứ ào ào đổ. Anh nhớ kỹ cho tôi, sau này mẹ nó đừng có nói cái này không tốt, cái kia không tốt."
Lục Thành cảm thấy tội danh này không có thật. Hắn oan uổng nói: "Tôi nói hồi nào?"
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An thoáng loé sắc bén.
Lục Thành nhìn thanh niên vì mất máu mà cả môi đều trắng, hắn thở dài đầu hàng. Được. Cậu nói gì thì là vậy đi.
Máu không ngừng chảy xuống từ lòng bàn tay Cố Trường An, mỗi một giọt đi vào trong lỗ thủng bên bả vai Lục Thành, khí đen quanh quẩn dần dần nhạt đi, da thịt chung quanh vết thương cũng trở về màu sắc ban đầu.
Mặt Cố Trường An như bị quét một lớp nước sơn màu trắng. Cậu yếu ớt nói: "Vào trong đi, cho tôi nằm một lát."
Lục Thành dịch vào trong giường.
Cố Trường An nằm xuống, ý thức rất nhanh đã tan biến.
Lục Thành chạm mặt thanh niên vuốt nhẹ hai cái, không chỉ trắng, còn lạnh. Hắn chợp mắt nằm bên cạnh, để đối phương hút đi dương khí trên người mình.
Đây là lần thứ ba.
Bây giờ hồi tưởng lại, lần đầu tiên cũng đã trái với tác phong của hắn.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn thanh niên, hầu kết hắn lăn xuống, ngừng lại một hai giây rồi kề sát vào, chạm lên bờ môi tái nhợt mà lạnh buốt của thanh niên, cảm giác như đang hôn một viên ngọc thượng hạng.
Chầm chậm qua lại một hồi, Lục Thành lui về, mắt nhìn xuống thanh niên đang ngủ say. Lúc ngủ trông chẳng có chút công kích nào, vừa mở mắt ra đã biến thành con hồ ly, đột biến, khó ứng phó.
Lục Thành áp sát, nắm chặt cằm thanh niên mở miệng cậu ra, chậm rãi mà hung hăng xâm nhập vào, đưa dương khí vào trong lục phủ ngũ tạng của cậu.
Sắc trời tối lại, màn đêm buông xuống, nhà cũ Cố gia đèn đuốc sáng trưng.
Lập Xuân ở trong nhà bếp phụ Ngô Đại Bệnh, Cố Trường An ngồi phịch bên trong xích đu, vừa lướt điện thoại xem livestream chơi du hí vừa chờ cơm, mặt trắng như quỷ.
Lục Thành ở phòng phía tây ngồi đối diện bà ngoại Lập Xuân, hắn đã nghe qua nhiều lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp, nhìn ra đại nạn của đối phương đang sắp đến.
Giọng nói già nua của bà ngoại vang lên: "Thằng nhóc Lục, mi đã biết đại kiếp nạn của Trường An là gì, tại sao không nỗ lực ngăn cản?"
Lục Thành cũng không bày ra dáng vẻ tự cao tự đại, dùng thái độ của một hậu bối nói: "Đại kiếp nạn là thiên định, nhất định phải tồn tại trong số mệnh, nên chỉ có thể đợi đến lúc ấy nghĩ cách vượt qua, trước đó có làm gì cũng chỉ phí công."
Trong đôi mắt vẩn đục của bà ngoại loé lên một tia tinh tế, tán thưởng nói: "Không bị tình yêu dung tục che mờ tâm trí, không hổ là dòng dõi Lục gia."
Lục Thành: "..."
Bà ngoại nâng chung trà lên uống một hớp: "Vậy mi tính làm thế nào?"
Lục Thành đơn giản rõ ràng tóm tắt: "Đảm bảo cậu ấy bình an."
Bà ngoại hỏi: "Những người khác đâu? Không quản?"
Lục Thành nói: "Năng lực cá nhân có hạn, tôi chỉ có thể chăm sóc thứ mình quan tâm nhất."
Nghe như hợp tình hợp lý, kỳ thực là hờ hững.
Bà ngoại đặt chén trà lên bàn khẽ úp: "Mi rất giống như Trường An, nhưng cũng không giống. Trường An lạnh lùng đến từ bản chất máu của nó, còn mi là xương cốt."
Lục Thành sờ sờ hổ khẩu, bà cụ này sống quá lâu, cái gì cũng nhìn thấu triệt.
Lần này bà ngoại mang theo mục đích mà đến, bà vào nhà bếp, bảo cháu gái ra ngoài nói với Ngô Đại Bệnh: "Đại Bệnh, gia đình Trường An đối xử với mi như nào? Mi hiểu rõ hơn ai hết."
Trên mặt Ngô Đại Bệnh là một mảnh mê man, nhưng cậu vẫn nghiêm túc gật đầu.
Bà ngoại chỉ nói vậy thôi, không cần phải nhiều lời nữa.
Cố Trường An nhìn thấy bà ngoại Lập Xuân đứng trong viện, đôi mắt híp lại thành cái khe, trong ấn tượng của cậu, bà cụ cả đầu bạc trắng, áo đại quái đối khâm thêu hoa mẫu đơn nở rộ, giống như đã sống từ một niên đại nào đó cho đến giờ.
Thấy bà ngoại quay đầu nhìn về phía mình như là có lời muốn nói, Cố Trường An hiểu ý đứng dậy đi tới phòng khách.
Bà ngoại lấy ra một chiếc túi màu đen thêu hoa mẫu đơn vàng, thận trọng nói: "Trường An, cái này mi giữ."
Cố Trường An không muốn nhận lắm, cậu là một người có ngày hôm nay không có ngày mai, sợ nhất là bị phó thác thứ gì. Cậu chần chừ nửa ngày mới đưa tay ra, đúng như phỏng đoán, trong túi quả nhiên là một nắm hạt giống hoa.
"Bà ngoại, bà muốn con trồng chúng trong sân?"
Bà ngoại lắc đầu: "Mang đến Lục gia."
"Lục gia?" Cố Trường An cười nói, "Bà ngoại, người nhờ vả không phải người mình, con cũng không biết Lục gia ở chỗ nào, làm sao mang chúng tới được?"
Bà ngoại nhìn cậu, ánh mắt sâu xa tang thương: "Mi sẽ đi."
Cố Trường An bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, cậu nhún vai: "Không đi được, con phải trông coi Cố gia."
Bà ngoại không giải thích cặn kẽ: "Lục gia là vùng đất dồi dào linh khí nhất trên