Được hay không được, phải cho cậu một câu trả lời chắc chắn
Chuyện đã thoả hiệp xong, Bạch Nghiêm Tu không còn lý do lưu lại, nhưng anh vẫn không có ý định rời đi. Anh trầm thấp mở miệng: "Trường An, tôi có lời muốn nói riêng với cậu."
Còi báo động trong lòng Lục Thành chợt vang dữ dội, hắn nửa thật nửa giả cười nói: "Nói cái gì mà phải nói riêng?"
Bạch Nghiêm Tu không trả lời mà nhìn thanh niên bằng ánh mắt thâm thuý.
Lục Thành mặt không biến sắc bước nửa bước, che Cố Trường An ra sau mình.
Không khí giằng co vi diệu xuất hiện không tới một phút đã bị giọng của Lập Xuân phá vỡ, cô vừa hô "Trường An" vừa vội vàng chạy vào, lời đến khoé miệng sau khi nhìn tình hình trong phòng biến mất không còn tăm hơi.
"Cái kia, cái kia, chính là Trường, Trường An à..."
Lập Xuân nói lắp nửa ngày, tay lén túm lấy quần áo Cố Trường An, liên tiếp nháy mắt với cậu.
Cố Trường An lia lia hai người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói: "Tôi đi ra ngoài một chút. Hai người nói chuyện với nhau đi."
Vừa đóng cửa lại, khoé miệng giương lên của Cố Trường An đè ép trở về.
Lập Xuân sớm đã quen với việc cậu nắng mưa thất thường, rất nhỏ giọng nói: "Trường An, tình hình bên trong là như nào vậy? Vừa nãy nếu chị không xuất hiện thì có phải là sẽ đánh nhau không?"
Cố Trường An đi về phía trước: "Không đánh nhau nổi."
Lập Xuân ngờ vực bĩu môi, chưa chắc đâu. Cô xem trò vui không chê chuyện lớn hỏi: "Nếu bọn họ thật sự đánh nhau thì cậu sẽ giúp bên nào?"
Bước chân Cố Trường An dừng nửa nhịp rồi thoáng cái bước tiếp, xì cười nói: "Mỗi một người đều là đại lão gia ngông cuồng tự đại, đánh nhau còn cần có người hỗ trợ thì còn gì để dùng."
Cách giải thích này đạt điểm logic tối đa, Lập Xuân không phản bác được.
Cố Trường An hỏi Lập Xuân không ở trong phòng ngủ mà chạy đến đây làm gì.
Lập Xuân nói cô sợ hãi.
Cố Trường An nghe vậy dừng lại: "Sợ hãi? Tại sao lại sợ?"
"Chính là sợ lắm, đến chỗ cậu mới sợ." Lập Xuân nhón chân lên lại gần lỗ tai Cố Trường An, rất nhỏ giọng hỏi, "Trường An, có phải có thứ gì vào được nhà cậu không?"
Cố Trường An không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thứ gì?"
Lập Xuân cho cậu một cái liếc mắt: "Chị không biết mới hỏi cậu đó."
"Chị cảm thấy không phải người, không phải yêu, mà cũng không phải quỷ." Cô chỉnh lại tóc mái trên trán, thầm thì, "Vừa giống khí linh lại vừa không giống khí linh, thật kỳ quái. Sóng năng lượng lúc mạnh lúc yếu, một hồi có một hồi mất. Bà ngoại ngủ rồi, chị không dám đánh thức bà ấy. Trường An, cậu nói xem..."
Cố Trường An cắt ngang: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa tôi tìm Lục Thành xin tấm bùa để chị dán lên đầu giường."
Lập Xuân giơ chân: "Trời má chị đây là yêu đó!" Ngụ ý là tôi sợ đó.
Cố Trường An không nể mặt nói: "Yêu quái gì mà vô dụng."
Lập Xuân: "..."
Cố Trường An ra nhà bếp lấy bình nước ấm tới phòng Lục Thành ngâm chân, chẳng biết bên phòng kia đã xảy ra chuyện gì, không thấy bao nhiêu động tĩnh chứng tỏ chỉ đang một mực đàm phán, hơn nữa còn xem như vui vẻ đàm phán.
Nhưng thật ra hai người đang thả hơi lạnh vào lẫn nhau, âm thầm đọ sức.
Lục Thành đang nghĩ, hắn không dùng kiếm thì có thể đánh gục người này được không, với tư cách là người đứng đầu ban ngành hữu quan, thực lực không thể xem thường.
Nếu như không phải người sống sờ sờ mà là hồn ma thì đã đỡ, tuỳ tiện ném cái bùa đuổi ma là xong việc.
Lục Thành tiếc nuối lắc đầu một cái.
Bạch Nghiêm Tu đứng dậy: "Cáo từ."
Lục Thành bày vẻ dối trá: "Thong thả không tiễn."
Lúc Bạch Nghiêm Tu đi tới cửa thì dừng lại, không quay đầu nói: "Cụ thể thế nào tôi sẽ báo với Trường An."
Lục Thành hất tay lên, cửa bị đóng sập thành cơn gió mạnh.
Vẫn là không tránh khỏi việc liên lạc, Lục Thành buồn bực xoa bóp huyệt thái dương, nhìn lướt qua bên trái giường, hắn trèo lên một chuyến, trong hơi thở tất thảy đều là mùi trên người vật nhỏ.
Cố Trường An ngâm xong chân lại đây, đẩy đẩy người đàn ông đang nằm nhoài trên giường: "Về phòng anh ngủ đi."
Lục Thành giả chết, nhưng hắn hiển nhiên không ngờ tới phía sau còn có đại chiêu.
Cố Trường An lên giường, một cước đạp người đàn ông xuống.
Lục Thành chịu nổi lần đầu tiên nhưng không đỡ nổi cú thứ hai, hắn kịp thời nắm lấy mạn giường, lúc nghiêng người sang bắt được sự trẻ con trong mắt thanh niên.
Cố Trường An thoáng cái đã không còn nụ cười, mất kiên nhẫn nói: "Mau ra ngoài, tôi muốn ngủ."
Lục Thành không nghĩ ra cái cớ tốt nào để ở lại, mặt hắn tối sầm rời khỏi phòng, sau đó lập tức quay lại: "Quyết định cậu đưa ra đêm nay vô cùng không sáng suốt."
Cố Trường An kéo chăn: "Cá nhân tôi cho là cực kỳ sáng suốt."
"Lang Dư cũng không phải loại tôm tép gì, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo." Lục Thành nói, "Tình cảnh của hắn càng bị động thì sẽ càng nguy hiểm, chúng ta mà dồn ép gã, gã nhất định sẽ làm ra lựa chọn lưỡng bại câu thương."
Cố Trường An chui vào trong chăn nằm, vừa quấn chăn vừa nói, "Nếu như tôi, anh, và cả Bạch Nghiêm Tu, ba người chúng ta cùng liên thủ mà vẫn không thể bắt được gã thì tức là số mệnh của gã vẫn chưa cùng đường, sau này cho dù Bạch Nghiêm Tu có nói đến rách trời thì tôi cũng sẽ không nhúng tay vào."
Lục Thành nhìn thanh niên bọc mình thành một cục: "Đã nghĩ xong xuôi rồi?"
Cố Trường An ngáp một cái: "Đời người vừa khổ vừa ngắn, việc gì cứ phải rối bời."
Hoá ra vẫn luôn chỉ có một mình tôi rối bời, còn cậu đứng bên cạnh xem trò vui? Lục Thành không nói một lời rời đi.
Nửa đêm Cố Trường An tỉnh dậy, cậu nhảy bật tôm, nhanh chóng mò áo khoác trên giường mặc vào nhảy xuống, sải bước đi về phía thư phòng. Nửa đường đụng phải Lục Thành, hai người trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau tiến lên.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành đi vào thư phòng nhà họ Cố, nhưng hắn không nhìn thêm mà chỉ theo chân Cố Trường An, xuyên qua thông đạo chật hẹp sau vách tường, tiến vào một cái mật thất không lớn không nhỏ.
Cố Trường An lúc này mới ý thức được sự khác thường của chính mình, không gọi Đại Bệnh dậy để đối phương canh chừng cho mình thì thôi đi, còn cho phép Lục Thành theo vào.
Đệt, sự tín nhiệm rốt cuộc đã bắt đầu tích luỹ từng chút một từ khi nào? Cố Trường An rơi vào trầm tư.
Lục Thành liếc nhìn hồ nước phía trước: "Cậu muốn xuống?"
Cố Trường An hoàn hồn, cậu giơ tay cầm chân nến lên, qua ánh nến nhìn mặt người đàn ông, như muốn nhìn ra trò trống gì.
Lục Thành đứng yên cho cậu xem, tư thái nhàn nhã không chút hoang mang nói: "Nếu tôi có mưu tính muốn hành động gì, thì cho dù nhà cậu có lắm cơ quan hơn nữa cũng không có bao nhiêu trở ngại với tôi."
Tôi sẽ không hại cậu, đây là nội dung trong mắt Lục Thành hiện tại.
Cố Trường An cười như không cười: "Có một việc tôi vẫn luôn quên nói, từ lúc anh vào đây sống cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghe được lời nói dối của anh từ trong bụng cá."
Người này rõ ràng là diễn tinh, vậy mà lại không nghe được bất cứ lời nói dối nào của hắn, khiến người ta cực kỳ buồn bực.
Lục Thành thấy ánh mắt thanh niên thâm sâu, bộ dạng được cưng chiều mà lo sợ: "Nói như vậy, tôi tương đối đặc biệt với cậu nhỉ."
Mặt Cố Trường An giật giật, bắt trọng điểm kiểu rắm gì đây.
Không lâu sau, Cố Trường An ném áo khoác và mắt kính cho Lục Thành, nhảy thẳng xuống mặt nước.
Lục Thành thấy mặt nước bắn lên rung động từng vòng, sau đó từ từ an tĩnh lại, thỉnh thoảng hắn lại xem đồng hồ. Thời gian im lặng trôi qua nửa giờ, người vẫn chưa về, mặt nước vẫn yên ả không chút gợn sóng.
Lại qua thêm hai mươi phút, toà thành dán nhãn kiên nhẫn trong lòng Lục Thành ầm ầm sụp đổ. Hắn lao thẳng xuống nước, không ngừng lặn sâu xuống đáy.
Đáy nước không hề có thứ gì, thiết lập thủ thuật che mắt.
Lục Thành đưa ngón trỏ đặt vào ấn đường: "Khai mở."
Một khắc sau hắn liền nhìn thấy một cái hình tròn màu vàng có vầng sáng, hắn đang định tới gần thì thấy Cố Trường An bơi từ bên trong vầng sáng ra, trông như một người chết.
Lúc đụng phải, Lục Thành thật sự cho rằng cậu chính là một bộ thi thể.
Cố Trường An có ảo giác như não đã đông cứng: "Tôi đi không nổi, anh cõng tôi."
Lục Thành làm dáng muốn bế công chúa.
Cố Trường An yếu đến lợi hại nhưng vẫn đá hắn một chút: "Đừng, đừng làm tôi buồn nôn."
Lục Thành cúi người tới gần thanh niên, bắt được hơi thở lạnh như băng của cậu, đứt quãng, như ngọn nến tàn giữa cơn cuồng phong, chập chờn kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt lịm, đã đến nước này mà vẫn còn sức đá tôi.
Từng giọt nước đá nhỏ xuống trên khuôn mặt trắng đến mức khiến người ta phát sợ của Cố Trường An, cậu lấy tay lau đi, mới vừa định nói đã bị Lục Thành kéo lên sau lưng.
Lục Thành thoải mái cõng lấy Cố Trường An rời khỏi thư phòng.
Quần áo trên người cả hai đều ướt cả, từ đầu đến chân đều đang chảy nước, chẳng ai có thể ghét bỏ ai, một đường đi một đường tí tách, lưu lại một vệt nước dài trên mặt đất.
Hàm răng Cố Trường An run lên. Lão tổ tông vì cân nhắc đến an toàn mà tỉ mỉ làm thông đạo dưới nước, sẽ không ngờ tới rất nhiều năm sau đó sẽ có một tiểu bối lạnh bụng trời sinh, mỗi lần xuống dưới đều mất nửa cái mạng.
Một cơn gió đêm thổi tới, Cố Trường An run rẩy chôn mặt trong cổ Lục Thành như con đà điểu yếu ớt. Cậu híp mắt hỏi: "Anh xuống nước làm chi?"
Người Lục Thành khựng lại, khoé môi hơi cong, khàn giọng nói: "Tôi cho rằng cậu đang co quắp trong nước."
Đầu óc Cố Trường An không minh mẫn, ỉu xìu bập môi, không nói thêm gì.
Đây là loại nhịp điệu gì đây?
Vị dưới lòng đất kia lại muốn ngắm ánh mặt trời, muốn khiến nhà cũ phải sập thành đống đổ nát, là loại nhịp điệu muốn cậu phải chết.
Cố Trường An tắm nước nóng đến gần một tiếng, cả người như sống lại. Cậu không ngủ, thừa dịp Lục Thành đang nhận điện thoại đi thắp nén hương cho ba mình.
"Ba à, năm nay tiết trời không bình thường, tháng mười tuyết bay, từ hôm đó trở đi ngày nào tuyết cũng rơi, đây là báo hiệu cho thiên tai sắp phủ xuống, không thể nào thái bình nữa sao."
Cố Trường An đứng trước bài vị: "Khoảng thời gian này vị dưới lòng đất xuất hiện dị thường, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, có khả năng liên quan đến chuyện lang vương hiện thế. Nếu lão tổ tông muốn trách con thì ba nói tốt giúp con, tuyệt đối đừng vô giấc mộng của con lải nhải."
Cậu đẩy đẩy kính, nói ra suy đoán đã sớm kìm nén trong lòng: "Ba ơi, đại kiếp nạn của con không phải ngày phong ấn bị loại bỏ đi?"
"Có phải ba tính tới thứ gì nên mới không đề cập với con chuyện thêm đèn nhang không?"
Cố Trường An ở trước bài vị lẩm bẩm làu bàu hồi lâu, sau đó run lập cập nhanh bước về phòng.
Nửa đêm Lục Thành ngủ bên cạnh Cố Trường An, vì là thời điểm cần thiết nên không lại bị đạp xuống giường.
Lục Thành có hai mặt, một mặt tao nhã khiêm tốn, bình dị gần gũi, một mặt lạnh lùng hờ hững, tài trí hơn người. Mặt trước là giả, lúc hắn muốn diễn trò mới mang cái mặt nạ đó. Mặt sau là thật, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể lộ ra, còn phải xem tâm tình của hắn.
Cố Trường An có rất nhiều mặt, mặt chân thật nhất giấu ở nơi sâu kín nhất, trừ phi cậu tự nguyện, bằng không người khác không thể nào nhìn thấy.
Càng quen thuộc, càng thân cận thì số lần nhìn thấy bộ mặt chân thật của Cố Trường An càng nhiều, trước đây chỉ có Lập Xuân và Ngô Đại Bệnh, giờ đã nhiều hơn một Lục Thành, đá một cước bước vào bên trong bức tường vây nhốt cậu.
Màu trắng bạc tung bay ngoài cửa sổ, tuyết rơi.
Lục Thành không hỏi người bên cạnh đã ngủ hay chưa, trực tiếp nhắc chính sự: "Có biến cố?"
Mí mắt Cố Trường An rủ xuống: "Ừm."
"Ân oán đời trước tôi không rõ lắm, chẳng qua