Khi Lục Cảnh đến "Lạc Hướng", bên trong quán bar đã ca hát nhảy múa sôi động.
Trai thanh gái lịch tụ tập thỏa thích vui chơi, ngồi trên quầy bar lần lượt cụng ly, trên sàn nhảy cũng ca hát nhảy múa không dừng.
Anh nhìn xung quanh, ngước mắt lên đã thấy Tôn Lập Dịch đang vẫy tay chào mình, lập tức đi thẳng lên lầu hai, đi đến bên cạnh lan can rồi đứng yên tại chỗ.
“Này, ở kia.” Tôn Lập Dịch hất cằm ra hiệu chỉ về một hướng.
Lục Cạnh nhìn theo hướng anh ta chỉ, anh nhìn thấy Trì Y Y đang ở trong sàn nhảy càn rỡ nhảy múa, thỉnh thoảng đưa chạm chai bia trong tay với người bên cạnh.
"Từ lúc tôi nhắn tin cho cậu cho đến bây giờ, đã có bốn năm người đàn ông đến mời cô ấy uống rượu.
Cô ấy không từ chối, còn vui vẻ uống rượu nữa."
Tôn Lập Dịch nhìn Lục Cạnh trêu chọc: "Người anh em, trên đầu đội nón xanh rồi."
Lục Cạnh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Trì Y Y.
"Không đi tìm cô ấy?"
Lục Cạnh do dự.
Tôn Lập Dịch như nhìn thấy ma quỷ: "Do do dự dự, chuyện này không giống cậu chút nào."
Lục Cạnh quả thực không phải người xấu hổ, nếu không anh đã không bỏ Tôn Nhất Mạn mà ngay lập tức chạy đến quán bar sau khi nhận được tin nhắn của Tôn Lập Dịch.
Lúc này nhìn thấy Trì Y Y, nhưng anh không muốn nói chuyện gì với cô.
Nhìn thấy cô bây giờ, khoảng thời gian này hẳn là khá thoải mái.
Nếu anh đến tìm cô, nói không chừng cô sẽ cảm thấy anh âm hồn không tan, giống như kẹo cao su nhai xong nhổ ra thì dính vào lòng bàn chân vậy, rất phiền phức.
Lục Cạnh hiếm khi do dự, Tôn Lập Dịch đứng bên cạnh nhìn thấy, tấm tắc lắc đầu nói: "Xong rồi, sa vào bể tình rồi."
Anh ta chọc cùi chỏ vào người Lục Cạnh, nhắc nhở: "Không đi sẽ bị người khác bắt đi mất đấy."
Lục Cạnh phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy một người đàn ông dán chặt lấy phía sau Trì Y Y, một tay vẫn còn mập mờ đặt lên hông cô.
Hình như Trì Y Y không biết, vẫn lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, vẻ mặt quên mình.
Tay Lục Cạnh nắm trên lan can nổi gân xanh, lông mày anh nhíu chặt xoay người đi xuống lầu.
“Hỏng rồi.” Tôn Lập Dịch vội vàng đi theo.
Lục Cạnh đi thẳng lên sàn nhảy, xuyên qua đám người, trực tiếp đẩy người đàn ông phía sau Trì Y Y ra.
Người đàn ông loạng choạng hai bước suýt ngã, sau khi đứng vững thì gương mặt tức giận, lên tiếng mắng chửi: "Anh điên hả, lên đây động tay động chân, muốn đánh nhau sao?"
Người xung quanh nhao nhao dừng lại nhìn qua.
Sắc mặt Lục Cạnh không tốt, vẫn là Tôn Lập Dịch ở phía sau đi lên giảng hòa, xoa xoa tay cười ha ha làm tròn chức trách ông chủ.
“Đừng tức giận, đừng nóng giận.
Hiểu lầm, là hiểu lầm cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng gây hấn sinh sự.” Tôn Lập Dịch cứu vãn tình hình nói: “Mọi người tiếp tục, tiếp tục vui chơi đi."
Anh ta quay người chỉ vào Lục Cạnh, hào phóng nói: "Lục công tử sẽ bao chi phí vui chơi tối nay của mọi người."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sôi sục, có người nhảy nhót hoan hô.
Lục Cạnh nhân cơ hội này kéo Trì Y Y ra khỏi sàn nhảy.
Lúc này Trì Y Y mới phản ứng kịp, cô vừa giãy dụa vừa hét to: "Lục Cạnh, thả em ra, ngay cả thuốc còn không hạ lại muốn đưa người đi, anh còn lưu manh hơn cả những tên lưu manh nữa."
Lục Cạnh tức giận phì cười, quay người sang ôm lấy eo cô: "Hôm nay anh còn muốn mạnh mẽ cướp đoạt."
"Có bệnh."
Tối nay Trì Y Y uống nhiều, có chút không kiểm soát được men rượu.
Lục Cạnh quá mạnh, cô nửa đẩy nửa ngã bị Lục Cạnh kéo ra khỏi quán bar.
Khi ra ngoài, Lục Cạnh mới phát hiện hai má và mắt cô đỏ bừng, hoàn toàn là bộ dạng say rượu.
Anh nhíu mày, thấp giọng nói: "Em uống bao nhiêu rượu rồi?"
Trì Y Y đẩy anh ra, dựa vào cây cột bên cạnh, tức giận nói: "Ai cần anh lo."
"Em không phải mới nhổ răng sao, còn dám uống rượu?"
Trong lòng Trì Y Y khẽ động, liếc anh một cái, khịt mũi hừ một tiếng: "Anh còn xem vòng bạn bè của em."
Lục Cạnh im lặng một lát, lại mở miệng nói: "Buổi tối không nghỉ ngơi, chạy tới quán bar uống rượu, ngày mai em không đi chụp ảnh sao?"
Trì Y Y khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: "Lục công tử thật nhàn rỗi, còn muốn quản cuộc sống về đêm của bạn gái cũ nữa à?"
Lục Cạnh cắn chặt quai hàm, bên ngoài quán bar không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.
Anh kiềm chế xúc động nói: "Anh đưa em về."
"Không cần, em chơi chưa đủ."
“Đi đứng không vững mà còn muốn chơi.” Lục Cạnh nhìn cô, thấp giọng nói: “Bà của em nhờ anh chăm sóc cho em, em không nghe lời, vậy là muốn anh gọi cho bà em sao?"
“Anh dám!” Trì Y Y nghiến răng, cô không ngờ Lục Cạnh còn có thể vô sỉ như vậy.
Lục Cạnh biết rằng chỉ cần lấy bà nội ra là sẽ khống chế được Trì Y Y.
Anh nắm lấy tay cô, không nói hai lời kéo cô đi về phía trước.
Đi đến chỗ đậu xe, mở cửa ghế phụ, nhét Trì Y Y vào trong xe.
Anh đi vòng sang bên kia rồi lên xe, sau khi đóng cửa quay đầu lại thì thấy Trì Y Y đang ôm trán, không nhịn được khẽ giáo huấn: "Uống nhiều như vậy sẽ không thoải mái.
Xung quanh quán bả đều đang chờ "nhặt xác", em không có đầu óc như vậy hả?"
Lục Cạnh dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của Trì Y Y thì anh lại mở miệng luống cuống nói: "Không phải anh nói với em, đừng để người đàn ông khác dễ dàng chiếm tiện nghi của mình hay sao.
Người đàn ông lúc nãy dính chặt vào người em, em không biết trốn đi hả?”
Tối hôm nay tâm trạng của Trì Y Y không tốt, uống rượu càng dễ say.
Lúc ở trên sàn nhảy cô có chút mù mờ, nhưng cô lại không muốn thừa nhận trước mặt Lục Cạnh.
Cô liếc mắt nhìn anh, cười giễu cợt: "Tiện nghi của em, anh là người chiếm nhiều nhất."
Lục Cạnh im bặt.
Trì Y Y nhắm mắt dựa lưng vào ghế, bộ dạng không muốn phản ứng.
Lục Cạnh cúi người giúp cô thắt dây an toàn.
Vừa mới kéo dây ra, Trì Y Y đột nhiên mở mắt.
Cô nhìn anh chằm chằm rồi lạnh lùng hỏi: "Trong khoảng thời gian này, anh có ngủ với người khác không?"
Lục Cạnh sửng sốt, nhanh chóng trả lời: "Không có."
“Một người cũng không có?” Trì Y Y nghĩ đến chuyện buổi tối gặp Tôn Nhất Mạn.
Huyệt thái dương của Lục Cạnh nhảy nhảy, anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cmn không phải là ngựa giống, x một mình em là đủ rồi."
Lời vừa nói ra, Trì Y Y sững sờ, Lục Cạnh cũng sững sờ.
Ánh mắt hai người nóng ruột trong chốc lát, Lục Cạnh tháo dây an toàn ra, dây an toàn kêu một tiếng "Vút".
Anh đưa tay nâng cằm Trì Y Y, không chút do dự hôn lên.
Trì Y Y theo phản ứng nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc tràn vào chóp mũi.
Cô đã quá quen với việc hôn Lục Cạnh, nên khi anh hôn cô, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn não - Cô nghênh đón anh.
Lục Cạnh cắn mút cánh môi Trì Y Y, lăn lộn mấy vòng, nếm được mùi rượu trong