Trì Y Y và Lục Cạnh lăn lộn tới tận nửa đêm.
Lúc lâm trận xong, Trì Y Y ngay cả sức lực để động ngón tay cũng không có, mê man chìm vào giấc ngủ say.
Hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện trên người đang khoác một chiếc áo T-shirt, không cần nghĩ cũng biết là Lục Cạnh mặc cho cô.
Cô trở mình nhìn trên giường xem, bên cạnh không có ai, Lục Cạnh cũng không có ở trong phòng.
Trì Y Y đứng dậy ra khỏi giường, tùy tiện lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra.
Sau khi mặc xong, cô bước ra khỏi phòng, không ngờ lại thấy Lục Cạnh đang bận rộn trong phòng bếp.
Lục Cạnh nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Trì Y Y đang dựa vào cửa, rất tự nhiên hỏi: "Đói bụng không?"
Trì Y Y nhìn anh rán trứng, bỗng dưng thấy kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh không biết nấu cơm đấy."
“Biết một chút.” Lục Cạnh bày trứng rán lên đĩa, đồng thời nói: "Lúc ra nước ngoài học, anh nấu ăn không ngon, chỉ biết làm mấy món đơn giản."
"Trên bàn có bánh mì nướng, nếu em đói có thể ăn một ít lót dạ." Anh nói.
Trì Y Y vào phòng rửa mặt sạch sẽ, lúc đi ra thì Lục Cạnh gọi cô đến ăn cơm.
Cô bước tới, ngồi xuống, đưa mắt nhìn qua thức ăn trên bàn, là một bữa sáng kiểu Tây điển hình.
Lục Cạnh đặt sữa nóng đến trước mặt Trì Y Y, ngước mắt hỏi: "Hôm nay có chụp ảnh không?"
"Không có ạ."
"Nghỉ ngơi sao?"
Trì Y Y cầm một miếng bánh mì lên gặm: "Buổi chiều phải đi gặp đối tác với chị A...!Còn anh?"
"Hôm nay anh được nghỉ."
Lúc này Trì Y Y mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần.
Tạm thời không có chuyện gì để nói, Trì Y Y day huyệt thái dương.
Sau khi say rượu, cô cảm thấy đầu có chút mơ màng.
Cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, cô và Lục Cạnh lại quấn lấy nhau, giống như lần đầu tiên bọn họ lăn lộn trên giường.
Cô say rượu, lần này cũng là cô chủ động.
Trì Y Y cầm cốc sữa lên uống, nhìn Lục Cạnh, không nhìn ra cảm xúc bất thường của anh, hối hận hay mất kiên nhẫn.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời Mạnh Bình từng nói, cô ấy có một người bạn giường biết làm bữa sáng cho mình.
Trì Y Y vừa uống sữa vừa nghĩ, Lục Cạnh làm bạn trai cũng không tri kỉ như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ chỉ dành cho bạn giường?
Cô hơi hoang mang, không biết mối quan hệ hiện tại của bọn họ là gì.
Là tình cảm mãnh liệt với bạn giường sau khi chia tay đêm qua, hay là vận động hàng ngày giữa hai vợ chồng sau khi giảng hòa.
"Anh đã bỏ quần áo vào máy giặt rồi, buổi sáng em ở chỗ này ngây ngốc với anh sao?" Lục Cạnh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, giọng điệu thương lượng: "Buổi trưa anh đưa em tới công ty."
Trì Y Y nghe anh nói lời này giống như không phải đang nói với người bạn tình.
Cô và Lục Cạnh nhìn nhau vài giây rồi cô gật đầu.
Trong lòng Lục Cạnh thả lỏng.
Ăn sáng xong, Lục Cạnh có việc bận, ngồi trên ghế sô pha ôm laptop vẽ.
Trì Y Y nghiêng người liếc nhìn anh, cô không biết phần mềm anh đang dùng là gì, nhìn là thấy nhức đầu.
Cô cảm thấy thật nhàm chán, nên lấy điện thoại ra ngồi bên cạnh chơi trò chơi.
Sau khi thua liên tiếp hai ván, Trì Y Y chán nản ném điện thoại sang một bên, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lục Cạnh.
Anh đang nhìn chăm chú vào laptop, thỉnh thoảng nhìn tài liệu trên tay, có lúc thì nhíu mày suy nghĩ, nhiều nhất là động tác tay di chuyển điều khiển con chuột, ngón tay múa như bay trên bàn phím.
Trì Y Y chưa bao giờ thấy bộ dạng Lục Cạnh làm việc.
Trước đó bọn họ ở bên nhau, ngoại trừ tìm vui và ăn uống thì không có làm việc gì khác nữa.
Cô cho rằng công việc của anh là giám sát công trường, bộ dạng anh chuyên tâm làm việc có cảm giác giống như một thư sinh, cô cảm thấy có chút xa lạ.
Bình thường Lục Cạnh không thèm quan tâm, trên giường cũng không đứng đắn, giống như nông phu hoang dã.
Trì Y Y thường xuyên quên mất anh cũng là một học sinh có thành tích cao, lúc này nhìn bộ dạng anh chuyên tâm làm việc như thế, có chút hiểu rõ.
"Em nhìn anh như thế này khiến anh rất dễ nổi lên phản ứng.” Lục Cạnh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trì Y Y.
Trì Y Y nghe thấy lời này, hình ảnh thư sinh trong mắt lập tức tan vỡ, Lục Cạnh quả nhiên vẫn là người đàn ông da mặt dày không biết xấu hổ, cô không có nhìn nhầm.
“Chán à?” Lục Cạnh đặt laptop sang một bên, nhìn Trì Y Y.
Trì Y Y lại cầm điện thoại lên, co chân lại: "Anh bận việc của anh đi, em chơi game."
Lục Cạnh thấy cô buồn chán chọc chọc vào màn hình điện thoại, bộ dạng không mấy vui vẻ.
Anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn vào điện thoại di động của cô, nhíu mày nói: "Thua sao?"
Trì Y Y sảng khoái thừa nhận: "Vâng, còn bị mắng nữa.
Nếu không phải sợ làm phiền anh thì em đã trực tiếp mở micro lên mắng lại rồi."
"Em muốn mắng thì cứ mắng, không cần nhịn.” Lục Cạnh cầm lấy điện thoại di động: “Anh giúp em chơi thắng một ván.”.
"Anh còn biết chơi game?” Trì Y Y kinh ngạc.
"Lúc còn học đại học anh chơi rất nhiều, sau này đi làm thì hầu như chơi rất ít."
"Anh được không vậy?"
Lục Cạnh hừ một tiếng: "Em xem đi là biết."
Trì Y Y đến bên cạnh Lục Cạnh, tiến sát lại xem thao tác của anh, xác định anh thực sự không tự thổi phồng, đúng là cao thủ.
Hơn một năm hẹn hò, cô không hề biết bạn trai của mình còn là Dã Vương.
Lúc Lục Cạnh chơi game, giao diện điện thoại hiện lên lời mời kết bạn, nhìn ảnh đại diện của người bên kia biết ngay đó là đàn ông.
Anh hơi nhíu mày, không nhịn được hỏi Trì Y Y: "Bình thường có rất nhiều người hẹn em chơi trò chơi?"
“Vâng.” Trì Y Y trả lời rất kiên quyết: “Em chỉ chơi lúc buồn chán.
Lúc bận rộn thì làm gì có thời gian rảnh rỗi.”
Lục Cạnh hạ khóe miệng, ngón tay nhanh chóng nhấn vào kỹ năng, nói: "Sau này nếu em buồn chán thì anh chơi với em."
Trái tim Trì Y Y đập nhanh một nhịp, đưa tay vén tóc, cố ý nói lời sát phong cảnh: "Lúc em buồn chán không nhất định là anh sẽ rảnh."
Lục Cạnh liếc mắt nhìn cô một cái: "Em không tìm anh, làm sao biết anh có rảnh hay không?"
Trì Y Y không ngờ Lục Cạnh lại hỏi như vậy, nghe ý tứ trong câu này giống như là anh muốn cô liên lạc với anh nhiều hơn chăng?
Cô không đi sâu vào vấn đề, nghiêng đầu nhìn Lục Cạnh, hỏi: "Em buồn chán, anh rảnh rỗi, tại sao chúng ta lại phải chơi game với nhau?"
Tay Lục Cạnh run lên, suýt bị đối phương giết.
Anh quay đầu nhìn Trì Y Y, lông mày khẽ nhúc nhích, thuận theo lời cô, nói: "Chơi cái khác cũng được, chỉ cần em thích."
Kết thúc ván chơi, Lục Cạnh trả lại điện thoại cho Trì Y Y, suy nghĩ một chút rồi nói: "Máy tính bảng ở trong phòng, em buồn chán thì có thể xem phim."
"Em không thích xem phim, cũng không thích xem chương trình thực tế."
Lục Cạnh hơi ngạc nhiên, anh nghĩ con gái đều thích cày phim để giết thời gian.
"Bình thường em rảnh rỗi đều chơi game hả?"
Trì Y Y suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Còn có đi bar."
"...."
Cô không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì Lục Cạnh nhớ ra, anh hỏi cô: "Tại sao tối hôm qua em lại một mình chạy đến quán bar?"
Trì Y Y ậm ờ: "Phải đi thả lỏng."
“Thả lỏng còn… Uống nhiều rượu như vậy?” Lục Cạnh lược bỏ chữ “Đàn ông”, trầm giọng nói: “Nếu không phải...!Một mình em, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Trì Y Y nhớ lại lý do đi bar tối hôm qua, trong lòng buồn bực, không muốn Lục Cạnh hỏi ra được manh mối gì, cô quệt miệng tức giận nói: “Chuyện này có gì không tốt.
Hơn nữa em cũng không có uống say, có thể để cho anh lừa gạt