Trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi chụp, Trì Y Y lấy điện thoại ra xem, thấy Triệu Hi gọi cho cô vài cuộc thì cảm thấy kỳ quái.
Cô lo lắng cô ấy xảy ra chuyện nên lập tức gọi lại.
Triệu Hi nhanh chóng nghe máy, vội vàng nói: “Y Y, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.
Mau về huyện đi, bà nội tớ nói bà nội cậu đột nhiên ngất xỉu, giờ đang ở bệnh viện!”
Tim Trì Y Y giật nảy, nắm chặt điện thoại nôn nóng hỏi: “Bà nội cậu có nói tình hình thế nào không?”
“Bà nói đang cấp cứu, giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể.”
Trì Y Y cảm thấy hơi lạnh xông thẳng vào người, cô nhắm mắt lại ổn định tinh thần, “Giờ tớ về ngay.”
Cúp máy, Trì Y Y lập tức tìm người phụ trách chụp hình nói rõ tình hình, lại xin nghỉ với trưởng bộ phận người mẫu.
Vì là việc gấp, trưởng bộ phận xin ý kiến của Tôn Nhất Mạn, tuy buổi chụp còn chưa kết thúc nhưng vẫn cho cô nghỉ.
Trì Y Y không về ngõ Du Dân thu dọn đồ đạc.
Cô mang theo thẻ căn cước, đặt vé tàu qua mạng rồi lái xe đến thẳng nhà ga.
Cô mua vé chạy vào thời gian gần nhất, sau khi đến trạm vừa đúng lúc soát vé.
Từ Ngọc Thành đến huyện Tiểu Trì mất gần 2 tiếng đi đường, càng tới gần huyện càng nhiều đường hầm, điện thoại bị mất tín hiệu liên tục.
Trì Y Y không kịp biết tình hình của bà cụ, ngồi trên xe mà lòng như có lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện.
Lúc tới huyện Tiểu Trì đã quá trưa, xuống xe ở trạm dừng, Trì Y Y đón một chiếc taxi, giục tài xế đi nhanh.
Cô gọi điện thoại cho bà nội Triệu Hi, biết bà nội mình đã qua giai đoạn nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tới bệnh viện, Trì Y Y chạy đến khu nội trú, đi thang máy lên tầng ngoại khoa tim, tìm được phòng bệnh thì đẩy cửa đi vào.
Bà nội Triệu Hi nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy khẽ nói: “Y Y về rồi à.”
Trì Y Y gật đầu, cô đến gần, nhìn bà cụ đang hôn mê ở trên giường, mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột, “Bà nội cháu… sao rồi ạ?”
“Bà ấy lên cơn đau tim, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nằm viện theo dõi thêm mấy ngày nữa.”
“Mấy năm sau phẫu thuật bà cháu vẫn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại phát bệnh ạ?”
“Ôi, cơ thể người già, không nói chính xác được.”
Trì Y Y cúi đầu nhìn bà cụ đeo mặt nạ dưỡng khí, luôn cảm thấy bà còn già hơn nhiều so với trong cuộc gọi video vào mấy hôm trước, cả người héo hon đến mức như chỉ còn lại bộ xương bọc da.
Vành mắt cô nóng lên, khụt khịt mũi.
“Y Y, cháu đừng quá lo lắng, bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất rồi.”
Trì Y Y gật đầu, cô nghĩ bà nội Triệu Hi đã ở phòng bệnh trông cả một buổi sáng, nhất định là mệt mỏi, lập tức nói: “Bà ơi, bà về nghỉ ngơi đi, ở đây có cháu trông là được ạ.”
“Một mình cháu có được không?”
“Được ạ.”
“Ừ, thế bà đi về trước, buổi tối bà mang thức ăn tới nhé.”
Buổi chiều có một mình Trì Y Y ở trong phòng bệnh trông.
Bà cụ tỉnh lại một lần, nhưng tinh thần vẫn chưa mấy tỉnh táo.
Buổi tối, bác sĩ quay lại phòng bệnh, kiểm tra xong nói tình hình đã ổn định, Trì Y Y cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng một chút.
Bà nội Triệu Hi mang thức ăn tới, cô ăn qua loa mấy miếng rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị sẵn sàng để thức đêm.
Cô mở giường gấp trong phòng bệnh ra, mới trải thảm lên, điện thoại trong túi đã rung bần bật.
Lục Cạnh gọi điện thoại tới, Trì Y Y liếc mắt nhìn bà cụ một cái, nghe máy rồi đi ra ngoài.
“Sao em còn chưa về, tăng ca à?” Lục Cạnh lập tức hỏi.
Trì Y Y biết tối nay anh nhất định lại chạy đến ngõ Du Dân, phát hiện cô không ở đó nên mới gọi điện tới hỏi thăm.
Cô đóng cửa phòng bệnh, lên tiếng trả lời anh: “Em về huyện Tiểu Trì.”
Lục Cạnh im lặng một lát, “Sao đột nhiên về quê?”
“Bảo Trân nằm viện.”
“Nằm viện? Tình hình có nghiêm trọng không?”
“Bác sĩ nói tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi mấy ngày.”
“Giờ một mình em ở bệnh viện trông bà à?”
“Vâng.” Trì Y Y dừng lại, xong lại lập tức nói: “Em không sao, giờ tình hình của Bảo Trân đã ổn định, em không bận gì, một mình cũng có thể xử lý được.”
Lục Cạnh ở đầu bên kia im lặng vài giây, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Đi nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Cúp máy, Trì Y Y đứng ở ngoài cửa một lát, cô bị nghiện thuốc lá, rất muốn hút một điếu.
Nhưng bà cụ cần có người trông, cô không dám ra ngoài nên đành phải thôi.
Trong phòng bệnh có hai cái giường, giường còn lại không có ai, bệnh viện ở huyện nhỏ không thể lớn bằng ở thành phố.
Tối nay bác sĩ có nói, nếu hai ngày nữa mà tình hình không cải thiện thì phải chuyển bà cụ vào bệnh viện trong thành phố.
Trì Y Y không yên tâm nên không dám ngủ, cứ một lúc lại đứng dậy nhìn bà cụ, xác nhận bà ngủ yên mới an tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong bóng đêm, Trì Y Y không hề buồn ngủ.
Mùa thu trên phố núi càng lạnh hơn, cô đắp chăn mỏng, trên người mãi không ấm nổi.
Ban đêm yên lặng, khu nội trú im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân điều dưỡng đi kiểm tra phòng trên hành lang.
Trì Y Y mở to mắt nhìn trần nhà, bỗng cảm giác điện thoại đặt ở bên gối rung lên.
Cô hoàn hồn, sờ soạng bên gối, cầm điện thoại mở màn hình sáng lên.
Lục Cạnh nhắn tin hỏi cô: Ngủ chưa?
Trì Y Y trả lời: Chưa ạ.
Lục Cạnh như đã soạn xong chữ từ lâu, cô vừa gửi đi, tin nhắn của anh đã lập tức tới: Em ở phòng nào tầng nào?
Trì Y Y sửng sốt, chợt bật người ngồi dậy, nhìn tin nhắn anh gửi, vài giây sau mới phản ứng lại.
Cô gửi số tầng và số phòng bệnh cho Lục Cạnh, vén chăn đứng dậy, khom lưng nhìn bà cụ một cái, nghe nhịp thở của bà ổn định mới đi ra khỏi phòng.
Trì Y Y đứng dựa ở cửa phòng bệnh, không bao lâu đã nhìn thấy Lục Cạnh đi từ chỗ rẽ tới, cả người bụi bặm mệt mỏi.
Trong lòng cô động một cái, đứng thẳng người, chờ anh đến gần mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh không yên tâm nên tới xem một chút.” Giọng Lục Cạnh tự nhiên, anh nhìn vào trong qua cửa sổ phòng bệnh, hỏi: “Bà em sao rồi?”
“Ngủ rồi, giờ tình hình tương đối ổn định.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Cạnh nhìn Trì Y Y, “Có muốn chuyển viện không? Tới Hiệp Hòa hoặc Tỉnh Lập, để anh sắp xếp.”
Trì Y Y lắc đầu, “Giờ sức khỏe Bảo Trân rất yếu, chuyển viện vất vả lắm.
Ý bác sĩ ở đây là cứ theo dõi hai ngày trước đã, hai ngày sau nếu tình hình không cải thiện mới chuyển đến bệnh viện lớn.”
Lục Cạnh gật đầu, “Vậy nghe lời bác sĩ.”
Anh hơi ngứa họng, quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.
Trì Y Y nhìn sắc mặt anh mỏi mệt thì trong lòng hiểu rõ.
Tối nay từ lúc kết thúc cuộc gọi đến bây giờ cũng mới được 3 tiếng, anh biết tin sau đó lập tức chạy tới đây.
“Anh đi tàu tới à?”
“Ừ, khá nhanh.”
“Không phải anh còn phải đi làm sao?”
“Anh xin nghỉ rồi.”
“Phiền phức quá.”
“Không sao.” Lục Cạnh nói: “Một mình em không xoay sở được.”
Lục Cạnh biết lúc nói chuyện điện thoại là Trì Y Y đang cậy mạnh.
Người già nằm viện, một mình cô vừa phải chăm sóc người bệnh vừa phải làm thủ tục, phải trông nom bên giường bệnh lại phải xử lý đủ thứ việc vặt vãnh linh tinh, nhất định không có cách nào phân thân.
Lục Cạnh lần mò vào phòng bệnh nhìn bà cụ một cái, sau khi ra ngoài thì nói với Trì Y Y: “Thảm mỏng quá, để anh đi mua chăn cho em.”
“Không cần đâu.”
“Trời lạnh, em ốm ra đấy thì sao trông bà được?”
Trì Y Y mím môi, Lục Cạnh quyết đoán nói: “Chờ anh.”
Bên ngoài bệnh viện có siêu thị, trong siêu thị có bán chăn đệm chuyên đi kèm với giường gấp.
Lục Cạnh mua một cái, nhân thể mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Anh trở lại bệnh viện, trải đệm chăn xong, lại trông bà cụ một lát, chờ Trì Y Y về mới đi ra phòng bệnh.
Trì Y Y về từ phòng giặt đồ ở cuối hành lang, trả lại bật lửa và thuốc lá cho Lục Cạnh.
Lục Cạnh nhận lấy rồi đút vào túi, ngước mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, khẽ nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, anh ở ngay khách sạn đối diện bệnh viện, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Trì Y Y gật đầu.
Thời gian không còn sớm, Lục Cạnh không ở lâu nữa, dặn dò mấy câu rồi đi luôn.
Trì Y Y nhìn theo bóng lưng lẻ loi xa dần của Lục Cạnh dưới ánh đèn mờ tối.
Đêm thu se lạnh, nhưng cô lại cảm thấy khắp người ấm áp.
.
Ngày hôm sau tình hình của bà cụ đã chuyển biến tốt hơn một chút, sau khi tỉnh lại đã nhận ra mọi người, cũng có thể nói mấy câu.
Có điều cơ thể còn rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng.
Trên cơ bản Trì Y Y vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh.
Lục Cạnh mang ngày ba bữa cơm cho cô, ban ngày còn có thể thay cô, để cô ra ngoài đi lại hít thở.
Trì Y Y cảm thấy có Lục Cạnh ở bên đã nhẹ nhàng hơn không ít.
Có người giúp cô làm thủ tục nhập viện, có người mang đồ ăn thức uống, lúc buồn chán sẽ có người nói chuyện cùng, lúc muốn hút thuốc còn có người trông bà cụ giúp cô.
Sang ngày thứ ba, bà cụ tỉnh táo hơn, tình trạng sức khỏe cũng tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Buổi sáng bác sĩ tới thăm bệnh, nói tình huống xấu nhất không xảy ra, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuống giường.
Trái tim lơ lửng của Trì Y Y cuối cùng cũng rơi xuống đất, đến buổi trưa cũng thấy thèm ăn, nhìn người cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Buổi chiều, Lục Cạnh ở lại bệnh viện chăm sóc bà cụ, Trì Y Y tới khách sạn anh ở để tắm rửa thay quần áo, cả người sạch sẽ thoải mái đến bệnh viện.
Lúc lên tầng, cô y tá ở phòng y tá chào cô, còn trêu chọc cô tìm được anh bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo.
Cô cười một tiếng, không phủ nhận.
Tới cửa phòng bệnh, Trì Y Y đang định đẩy cửa đi vào đã nghe thấy tiếng