Công việc hôm nay của Trì Y Y vẫn là người mẫu cho VINE, chụp ngoại cảnh.
Cô đến địa điểm chụp từ sáng sớm, trang điểm, thay quần áo, tạo dáng dưới cái nắng chói chang.
Một bộ chụp mười mấy bức ảnh thì cô phải tạo mười mấy kiểu dáng, không được trùng lặp.
Thông thường các shop online sẽ không yêu cầu ảnh người mẫu quá cao, nên tốc độ hậu kỳ chỉnh sửa rất nhanh, nhưng VINE có ý định phát triển theo hướng thương hiệu quần áo cao cấp, cho nên yêu cầu chất lượng ảnh chụp sản phẩm tương đối cao.
Đến chiều thì chuyển sang chụp trong nhà, vừa mới chụp được hai bộ thì Tôn Nhất Mạn đến.
Cô ta bảo trợ lý phát đồ uống lạnh cho mọi người, cực kỳ tốt bụng nói: "Mọi người làm việc vất vả rồi, uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi."
Trì Y Y lập tức bước sang một bên, cởi giày cao gót, đi đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn, tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tôn Nhất Mạn cầm một chai nước lạnh đi tới trước mặt Trì Y Y, đưa cho cô, cười hỏi thăm nói: "Em vẫn luôn đi giày cao gót khiến chân không thoải mái nhỉ."
Trì Y Y nhận lấy đồ uống, nói cảm ơn rồi đáp: "Còn tốt, chỉ là bắp chân đau."
Tôn Nhất Mạn ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, giống như là tùy tiện nhắc: "Trưa nay chị và Lục Cạnh ăn cơm, vốn định gọi em sang nhưng anh ấy nói em phải đi làm, không tiện lắm."
Cô ta cười hai tiếng: "Em xem anh ấy có bị ngốc không.
Chị là bà chủ, em làm việc cho chị, chị gọi em ra ăn cơm thì có gì mà bất tiện."
Trì Y Y dùng răng cắn mở bịch nước, nhét ống hút vào trong chai nước uống, uống một ngụm nước chanh rồi nói: "Hai người là bạn tốt lâu ngày không gặp.
Anh ấy chỉ muốn đi ăn cơm một mình với chị, chê em vướng víu."
“Chị sợ em ghen.” Tôn Nhất Mạn cười như không cười.
"Làm gì có.
Chị và anh ấy quen biết nhau lâu hơn em, giao tình sâu, ăn một bữa cơm mà thôi.
Em không phải là người hẹp hòi." Cho dù có để ý đi chăng nữa, cô cũng không thể quản được việc của Lục Cạnh, trong lòng Trì Y Y nói thầm.
Cô cắn ống hút nhìn Tôn Nhất Mạn: "Mà chị cũng là người có bạn trai.
Anh Triệu tốt hơn Lục Cạnh nhiều."
Tôn Nhất Mạn nghe nhắc đến Triệu Vũ, trong lòng không vui, đáp lại: "Lục Cạnh cũng rất tốt."
"Anh ấy chính là một người chuyển gạch trên công trường.
Gia cảnh hay công việc đều kém hơn rất nhiều so với anh Triệu, tính tình cũng kém nữa."
Tôn Nhất Mạn biết Lục Cạnh chưa từng nói chuyện của gia đình anh cho Trì Y Y, nếu không thì Trì Y Y cũng sẽ không nói những lời như vậy.
Nghĩ vậy cô ta lại có cảm giác ưu việt hơn.
Dù sao thì cô ta và Lục Cạnh đã quen biết nhau từ nhỏ, so với người ngoài thì cô ta hiểu rõ anh hơn.
"Như vậy, tại sao em vẫn ở bên cạnh anh ấy?"
"Chỉ là...!Chưa đến mức phải tiến tới bước chia tay."
Trì Y Y nói thật.
Sau vụ uống rượu làm loạn, cô và Lục Cạnh trời xui đất khiến mới tiến tới với nhau.
Quả thực không biết sao lại có thể ở bên nhau một thời gian dài như vậy.
Vào giữa năm ngoái, cô đi theo chị A đến tham dự một bữa tiệc tối do Tôn Nhất Mạn tổ chức, bởi vì cô đánh giá quá cao tửu lượng của mình, không cẩn thận uống quá nhiều.
May mà tối hôm đó có Lục Cạnh, sáng hôm sau tỉnh lại, cô thấy người nằm bên cạnh cô là anh thì thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều là người trưởng thành, vốn dĩ những chuyện thế này sau khi tỉnh dậy sẽ xem như là ngầm hiểu ý nhau rồi cho qua, nhưng Trì Y Y lại có suy nghĩ biến thái.
Cô chỉ mới đến Ngọc Thành một khoảng thời gian, bà cô luôn cảm thấy công việc ở thành phố lớn quá mệt mỏi, lại lo lắng cô một mình ở bên ngoài làm việc vất vả, cứ năm ba ngày lại gọi điện thoại giục cô trở lại huyện nhỏ xem mắt.
Người già tư tưởng phong kiến, luôn cảm thấy phụ nữ đến tuổi tìm được một người đàn ông gả đi mới là an ổn.
Trì Y Y bị nói đến phiền, muốn tìm một người đàn ông ở thành phố yêu đương cũng để chặn cái miệng của bà.
Đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, nhưng người nào người nấy chưa ăn hết hai bữa cơm, thi từ ca phú còn chưa nói xong, thì đã nóng lòng muốn lên giường thảo luận triết lý với cô.
Thậm chí có những người đàn ông đã có gia đình lại đưa ra giá niêm yết muốn bao nuôi cô.
Trì Y Y mãi không tìm được đối tượng thích hợp, thẳng cho đến khi cô gặp Lục Cạnh.
Cô nghĩ bọn họ ngủ cũng đã ngủ rồi, cô không cần phải đắn đo xem anh có muốn lừa cô lên giường hay không.
Hơn nữa anh đã giúp cô hai lần, tạm thời coi như không tệ.
Chủ yếu là bà của cô ở quê biết anh.
Lần trước được anh giúp đỡ, bà có có ấn tượng rất tốt với anh.
Muốn tìm người chặn miệng bà tạm thời, không thể nghi ngờ Lục Cạnh là ứng cử viên thích hợp nhất.
Cho nên sau khi tỉnh lại, Trì Y Y nhanh chóng hỏi anh có độc thân không, sau đó đưa ra đề nghị quan hệ qua lại.
Cô không biết lúc đó trong lòng Lục Cạnh suy nghĩ thế nào, mà sau này cũng không hỏi.
Có thể là anh cảm thấy ngủ với cô rồi phải chịu trách nhiệm, hoặc cũng có thể chỉ là chơi đùa, cho nên mới đồng ý.
Bọn họ bắt đầu mối quan hệ yêu đương chẳng ra làm sao.
Vốn cho rằng mối quan hệ này sẽ sớm chết yểu, nhưng không ngờ hai người đã hẹn hò được một năm.
Trên thực tế, trong một năm nay, thời gian bọn họ chung đụng với nhau nếu tính đâu ra đấy thì không dài.
Lục Cạnh là một kỹ sư, người chạy theo dự án, quanh năm suốt tháng cơ bản không ở lại Ngọc Thành.
Thỉnh thoảng nghỉ ngơi trở về thì bọn họ cũng chỉ lăn lộn trên giường.
Mạnh Bình nói bọn họ là bạn tình, Trì Y Y không đồng ý với lời nói đó.
Lục Cạnh ở công trường một tháng, cho dù cô có muốn làm xxx cũng không nhất định phải đi tìm anh.
Cho nên mối quan hệ của bọn họ còn thua kém cả bạn tình nữa.
Bọn họ vẫn chưa chia tay, không phải vì tình cảm tốt đẹp ra sao.
Mà ngược lại Trì Y Y cảm thấy, cô và Lục Cạnh đang ở trong tình trạng bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ, thời điểm nào cũng có thể chia tay, chẳng qua hiện tại không ai đề cập đến thôi.
Loại quan hệ này đương nhiên không bình thường, tiếp tục kéo dài cũng chẳng được bao lâu.
"Y Y, Y Y?"
Trì Y Y phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Chị Mạn, chị vừa nói cái gì?"
Tôn Nhất Mạn nhìn cô, tuy rằng khóe miệng mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh nhạt, cô ta nói ẩn ý: "Chị nói Lục Cạnh đã trải qua nhiều đoạn tình cảm rồi nhưng đều là người bị đá, thật đáng thương.
Cũng may gặp được em, bao dung với anh ấy."
Mặc dù ngoài miệng Trì Y Y chê anh, nhưng thực ra cô cảm thấy anh không đến nỗi tệ, ít nhất gương mặt đẹp trai, công việc tốt.
Cô không nghĩ anh lại là người bị đá.
Có một loại đàn ông sợ mang danh phụ tình, cho nên luôn nghĩ cách khiến cho người phụ nữ nói lời chia tay trước.
Trì Y Y nghĩ, Lục Cạnh hiện tại không phải đang chờ cô chủ động đưa ra đề nghị chia tay, thành toàn danh tiếng tốt của anh đấy chứ.
Trì Y Y nhấp hai ngụm nước chanh, sau đó nói: "Vậy thì em phải giữ lấy truyền thống tốt đẹp này, không để cho anh ấy quăng em."
Tôn Nhất Mạn nở nụ cười thật sâu.
Uống một hơi cạn sạch, Trì Y Y đứng dậy: "Chị Mạn, em đi làm việc tiếp đã."
Tôn Nhất Mạn cũng đứng dậy, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi cô: "Y Y, tối hôm qua chị đã đưa thông tin liên lạc của em cho David.
Chính là ông chủ cửa hàng nội y tình thú.
Anh ta kết bạn với em chưa?"
"Vâng, kết bạn rồi."
"Hai người nói chuyện như thế nào?"
"Tốt lắm, em đã hẹn thời gian gặp mặt anh ta."
"Lục Cạnh..."
"Anh ấy không bao giờ hỏi về công việc của em, chị yên tâm đi.
Cho dù có hỏi thì em cũng sẽ không bán đứng chị."
Tôn Nhất Mạn lộ ra vẻ mặt áy náy: "Chị cũng chỉ là muốn giúp em thôi."
Trì Y Y hào phóng nói cảm ơn: "Cảm ơn chị Mạn, đây vốn là công việc của em.
Sau này chị có cơ hội việc làm gì thì nhớ đẩy qua cho em nha."
...
Lục Cạnh tranh thủ kỳ nghỉ, buổi chiều trở về nhà cũ.
Lúc anh đến, ông cụ Thẩm bà cụ Nhạc - Ông ngoại và bà ngoại của anh đang đánh cờ trong sân, nhìn thấy anh thì vô cùng vui mừng.
"Cháu trở về sao không nói trước một tiếng?" Bà cụ Nhạc đang chơi cờ cũng dừng lại, lập tức đứng lên chào đón Lục Cạnh, nở nụ cười: "Trở về Ngọc Thành từ khi nào? Ăn cơm chưa?"
"Cháu mới về tối hôm qua, cháu ăn rồi ạ."
Bà cụ Nhạc nhìn anh từ trên xuống dưới, đau lòng nói: "Sao lại gầy đi rồi? Làm việc ở công trường vất vả lắm nhỉ."
Lục Cạnh còn chưa trả lời thì ông cụ Thẩm đã lên tiếng