Một nhà nghiên cứu thiên tài nhưng lại mắc chứng tự kỷ chính là nhân vật lần này của Đường Hi.
【Đây là thân phận có nhiều tiền mà cậu nói à?】 Đường Hi ngờ vực bật dậy khỏi mặt đất, không quên chất vấn hệ thống.
1551:【Đúng vậy, cha mẹ nguyên chủ đã qua đời hai năm trước, còn để lại rất nhiều tiền cho nguyên chủ, với lại cậu là nghiên cứu viên mà, chắc chắn sẽ không thiếu tiền.】
【Trọng điểm không phải là cái này, thiết lập nhân vật không cho phép tôi xài số tiền này!】Đường Hi nghĩ đến ở thế giới này mình sẽ không thể ăn bánh kem nhỏ với thịt, lòng đau như cắt.
Thậm chí đến ly trà sữa cũng không có.
Nguyên chủ là một đứa trẻ có khuynh hướng tự kỷ, mỗi ngày đều xác định rõ mình sẽ ăn cái gì cho nên không thể chủ động ăn cái khác.
Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn, ngài sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác, nguyên chủ không chỉ là đơn thuần là một đứa trẻ tự kỷ, cậu ta còn là một thiên tài.
Một thiên tài được đặc cách vào làm việc ở viện nghiên cứu khi mới vừa tròn mười tám tuổi.
Vốn là một thiếu niên thiên tài, nhưng do chứng tự kỷ nên cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, không giao tiếp với người khác, đến cả thí nghiệm cũng tự mình làm.
Lúc đầu cha mẹ nguyên chủ là những doanh nhân giàu có, sau khi biết nguyên chủ bị bệnh tự kỷ, họ đã nỗ lực trải đường cho cậu.
Đây cũng là lý do mà nguyên chủ không tham gia bất kỳ nhóm nghiên cứu nào, chỉ một mình làm thí nghiệm sau cánh cửa đóng kín, tự mình nghiên cứu, tự mình nhận lương.
Đường Hi thở dài, đúng là vận mệnh thăng trầm lênh đênh.
Thật ra với những nỗ lực không ngừng của cha mẹ nguyên chủ, bệnh tự kỷ của cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng một năm trước cặp vợ chồng đáng thương này đã mất trong một vụ tai nạn máy bay, do đó chứng tự kỷ của nguyên chủ lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Cũng giống như con sò, một khi bị thế giới bên ngoài tổn thương sẽ tự động khép chặt cái vỏ nặng nề của mình lại.
Thu mình vào trong chiếc vỏ tăm tối, không để một tia sáng bên ngoài nào lọt vào.
Đường Hi chậm rãi thở dài, việc đầu tiên làm là đi đến trước gương coi bản thân mình.
Thiếu niên thanh tú ngây thơ trong gương chính là bản thân cậu, một đôi mắt mèo mang theo vài phần hờ hững thờ ơ.
【Sao nguyên chủ lại giống y hệt tôi vậy?】
Đường Hi cúi đầu sờ sờ, phát hiện đây chính là cơ thể của mình.
1551 chột dạ giải thích:【Bởi vì trong cốt truyện thì ba năm nữa nguyên chủ sẽ chết, bây giờ chúng ta không thể cưỡng ép linh hồn của cậu ta ra ngoài nên tôi đã đưa cậu ta đến một thế giới thích hợp với cậu ấy hơn, cho nên ở thế giới này mới phải dùng chính cơ thể của cậu.】
Nhân tiện thì cũng thay đổi cả họ tên để việc thực hiện nhiệm vụ tốt hơn.
【Vậy cũng tốt.】
Đường Hi có chút ngạc nhiên:【Tại sao ba năm nữa nguyên chủ lại chết?】
Cậu chỉ có thể nhìn thấy kí ức của nguyên chủ, còn những chi tiết về cốt truyện thì sau khi gặp nam chính hay nhân vật phản diện thì mới có thể thấy được.
Ở nơi cậu không nhìn thấy được, 1551 đổ mồ hôi đầm đìa:【Đau dạ dày.】
???
Cuối cùng Đường Hi cũng đã hiểu trận quặn đau ở bụng khi nãy là gì rồi.
Cho dù đây là thân thể của cậu chứ không phải của nguyên chủ nhưng những căn bệnh đó cũng đi theo cậu, không cho phép cậu có cơ hội OOC.
Cậu suy nghĩ một chút, phát hiện đã hai năm trời nguyên chủ không ăn sáng kể từ lúc cha mẹ qua đời, buổi trưa chỉ ăn một gói mì, sau đó buổi tối lại ăn một gói mì vị khác, đã duy trì thói quen này suốt một năm ròng rã.
Chẳng trách lại bị đau dạ dày.
Hơn nữa bởi vì chứng tự kỷ nên cậu ta cũng không muốn thay đổi thói quen ăn uống, cho nên thói quen này vẫn được duy trì ở ba năm tiếp theo.
Nếu cậu không thay đổi tính cách này thì sẽ không có cơ hội thay đổi thói quen ăn uống.
Mèo nhỏ sụp đổ.jpg
Đường Hi không để ý tới hệ thống, cậu dựa theo thói quen của nguyên chủ đi tắm rửa sạch sẽ.
Ký ức mà hệ thống truyền đến không chỉ ở não bộ mà còn là ký ức thân thể, thời gian cậu tắm rửa không lệch một giây so với nguyên chủ.
Chỉ có lúc biến về thành mèo nhỏ chơi đùa ở trên giường cậu mới không bị chứng tự kỷ quấy nhiễu, thuận theo vòng tuần hoàn của nguyên chủ, mới mười giờ đêm mà cậu đã tắt đèn đi ngủ.
Ngay cả lúc ngủ cũng nằm thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.
Đường Hi: Tôi cảm thấy không phải mình đang ngủ mà là đang nằm trong quan tài mới đúng.
...
Không cần đồng hồ báo thức, sáu giờ rưỡi sáng cậu đã tự động tỉnh dậy.
Việc đầu tiên làm là đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đánh răng sạch sẽ trong vòng năm phút, một giây cũng không thừa.
Ngay cả lượng nước uống cũng vậy.
Đường Hi mang theo cái bụng đói meo đi đến viện nghiên cứu, cha mẹ nguyên chủ đã cố tình mua một căn nhà gần đây cho cậu ta, cậu chỉ cần đi bộ mười lăm phút là đã đến nơi.
Sau khi đến viện nghiên cứu, mọi người đều xem cậu như không khí, không có ai chào hỏi cậu, thậm chí khi đi ngang qua cũng không thèm nhìn.
Không giống như những người bạn nhiệt tình ở thế giới trước, những nghiên cứu viên lớn tuổi này vô cùng nghiêm túc cũng như rất bận rộn, họ sẽ không để ý đến một tên tiểu bối, cho dù có nghiên cứu viên trẻ tuổi muốn thân thiện với nguyên chủ thì họ cũng sẽ nhanh chóng từ bỏ vì chứng tự kỷ của cậu ta.
Hơn nữa nguyên chủ chỉ quan tâm đến nghiên cứu của mình, trong mắt nhiều người thì cậu ta chỉ là một tên lập dị đi cửa sau(1) để kiếm cơm.
(1)
Bọn họ không biết nguyên chủ bị bệnh tự kỷ, chỉ nghĩ cậu ta kiêu căng tự mãn không quan tâm đến những người xung quanh.
Nhưng điều này lại tạo điều kiện thuận lợi cho Đường Hi, cũng là ưu điểm duy nhất của nguyên chủ.
Cậu đi thẳng đến chỗ nghiên cứu của mình, bắt đầu nghiên cứu tiếp việc hôm qua chưa xong.
Viện nghiên cứu có rất nhiều phòng nhưng mà Đường Hi chưa đủ năng lực để có phòng nghiên cứu riêng, cậu chỉ có thể ở khu vực công cộng để làm nghiên cứu, mặc dù nói là khu vực công cộng nhưng thật ra cũng phân chia chỗ riêng cho từng người, sẽ không làm phiền đến người khác, những người có phòng thí nghiệm riêng cũng rất ít khi lui tới khu vực này.
“Đến đến đến, mọi người tập hợp một chút.”
Đường Hi cảm thấy mình đã nhìn chằm chằm đĩa petri(2) đến hoa cả mắt, rốt cuộc cũng có người kêu dừng lại.
(2)
Một ông lão đầu tóc bạc trắng gương mặt hiền lành đứng ở giữa, ông ấy chính là viện trưởng viện nghiên cứu.
Quét mắt nhìn mọi người, viện trưởng hài lòng gật đầu: “Giáo sư Đoàn Tư Phỉ muốn chọn một trợ lý, ai có hứng thú thì tập hợp lại đây một chút.”
Cái tên Đoàn Tư Phỉ có thể ví như là sấm nổ bên tai, không chỉ nổi danh trong nghề mà những người ngoài giới cũng đánh giá rất cao về hắn.
Đường Hi đương nhiên sẽ không tham gia náo nhiệt, cậu cúi đầu tiếp tục làm thí nghiệm.
Chưa đến năm phút đồng hồ, cậu đã nghe thấy âm thanh huyên náo ở phía cửa.
Đường Hi vô cùng tò mò, bản tính của mèo nhỏ khiến cậu rất muốn đi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì thiết lập tính cách nên cậu chỉ có thể để hệ thống tường thuật lại cho mình.
Đây là lần đầu tiên cậu gọi hệ thống sau