Đến trưa, Đường Hi dựa theo ký ức của nguyên chủ đi đến nhà ăn, nhưng thay vì xếp hàng lấy cơm như những người khác, cậu lại tránh tất cả mọi người, một mình đi nấu mì ăn liền vị bò kho.
Ở thế giới đầu, Hạ Vọng quản cậu rất nghiêm, mấy thứ mì ăn liền này cậu không được động vào dù chỉ một ngón tay.
Nhưng ở thế giới này Đường Hi chỉ có thể ăn mì gói, vẻ mặt cậu vô cảm nhai nuốt tựa như đang chấp hành nhiệm vụ.
Một khuôn mặt vừa nghiêm túc nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Rất nhanh sau đó, cậu đã biết được ý nghĩa của cái liếc mắt đầy ẩn ý của Đoàn Tư Phỉ trước khi hắn rời đi là gì rồi.
Cậu vừa mới ăn xong thì chạm mặt với viện trưởng, ông lão có chòm râu hoa râm hiền từ hỏi cậu tại sao lại không muốn làm nghiên cứu cùng giáo sư Đoàn.
"Đây chính là cơ hội mà bao nhiêu người tranh nhau cũng không được."
Đường Hi vẫn cúi đầu như cũ, vẻ mặt mất tập trung.
Xem ra Đoàn Tư Phỉ cũng không cần ép buộc cậu, chỉ lấy địa vị của hắn trong giới nghiên cứu khoa học thôi thì cũng sẽ có người tự đóng gói dâng đến tận cửa cho hắn.
Viện trưởng thở dài, "Tuy là nói làm trợ lý nhưng thật ra lại làm học trò cuối cùng của cậu ta, em có thể có được phòng nghiên cứu riêng, điều kiện và trang thiết bị nghiên cứu cũng sẽ tốt hơn, quan trọng nhất là sẽ được giáo sư Đoàn tự mình hướng dẫn." Tuy ông cũng không ôm kỳ vọng quá nhiều vào hạng mục cậu đang nghiên cứu, nhưng ông vẫn biết đứa nhỏ này luôn nghiêm túc nên cũng không nỡ đả kích sự nhiệt tình của cậu.
Đương nhiên Đường Hi không có hứng thú với việc được giáo sư Đoàn hướng dẫn chỉ dạy, cậu có ký ức của nguyên chủ do hệ thống gửi nên có thể tự mình hoàn thành nghiên cứu của nguyên chủ.
Nhưng điều kiện nghiên cứu tốt hơn làm cậu hơi dao động.
Trong thế giới này, mục đích sống của nguyên chủ chỉ còn nghiên cứu và đây là điều ý nghĩa nhất trong cuộc sống của cậu ta, đây cũng là hạng mục mà cậu ta đã dồn hết tâm huyết để nghiên cứu.
Thấy cậu dao động, viện trưởng càng ra sức thuyết phục, ông nói mười câu thì hết chín câu khen Đoàn Tư Phỉ.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ vị nhân vật phải diện mới này mới là vai chính, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh ngộ.
Đây chính là điểm đáng sợ của vai ác trong thế giới này, trước khi thân phận kẻ giết người hàng loạt của hắn bị bại lộ, mọi người xung quanh luôn ca ngợi tán thưởng hắn, chỉ trừ nguyên chủ ra, không ai có thể nhìn thấu vẻ ngoài dối trá của hắn.
Hắn đã xây dựng cho mình một vỏ bọc gần như hoàn mỹ.
Thời gian viện trưởng nói chuyện với cậu quá lâu, đã qua giờ nghỉ trưa, không chỉ phá hỏng thời gian biểu của cậu mà còn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác.
Đây là việc cậu không thể chấp nhận nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Vì vậy Đoàn Tư Phỉ đã chờ được nghiên cứu viên nhỏ đến gõ cửa như ý muốn.
Nhìn Đoàn Tư Phỉ mặc áo sơ mi trắng trước mặt, Đường Hi chớp mắt nhìn hắn, nhả ra từng chữ một để chào hỏi.
Cậu đặc biệt nhấn mạnh là viện trưởng bảo cậu đến đây.
"Vào đi." Đoàn Tư Phỉ khẽ cười một tiếng mở rộng cửa, nghiêng người ra hiệu cậu đi vào.
Bộ dạng nho nhã lễ độ không lộ ra một chút sơ hở.
Khi Đường Hi sắp xếp lại những tài liệu cậu mang theo, hắn ở phía sau chăm chú quan sát cậu, nhìn cậu nghiêm túc cẩn thận sắp xếp tài liệu theo quy tắc, không lệch một centimet nào.
【Có phải anh ấy nhìn ra được cái gì không?】 Đường Hi căng thẳng.
【Nếu anh ta nhìn ra thì cũng không sao.】1551 an ủi cậu.
Đoạn Tư Phỉ hơi cúi người: "Buổi trưa cậu ăn mì gói à?"
Trong phòng thí nghiệm của hắn hầu như không có mùi vị gì nên mùi mì thịt bò trên người Đường Hi đặc biệt rõ ràng.
Đương nhiên Đường Hi không thể trả lời hắn, cậu như một con chuột lang nhỏ không ngại phiền mà từng chút từng chút chuyển bảo bối của mình vào, mỗi lần chuyển một ít, hầu như trọng lượng của đồ vật mỗi lần chuyển không sai biệt với nhau lắm.
Ánh mắt Đoàn Tư Phỉ mang theo ý cười, một tay đút vào túi đứng bên cạnh nhìn cậu chạy tới chạy lui, không hề có ý định đi lên giúp đỡ cậu.
Trên trán Đường Hi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu tức giận thở phì phò với hệ thống:【Chắc chắn là anh ta đã nhìn ra cái gì rồi!】
Cậu cũng không thèm ngụy trang trước mặt hắn, chỉ bày ra bộ dáng khó chịu.
Nhất định là anh ta sẽ không nói với người khác đâu.
Thấy cậu cuối cùng cũng dừng lại, Đoàn Tư Phỉ đưa cho cậu một ly nước, giọng nói dịu dàng: "Uống nước đi."
Đường Hi vẫn vờ như không nghe thấy, cậu không thích có người đột nhiên xuất hiện rồi phá vỡ quy luật sống của cậu.
Ai biết được liệu tên biến thái này có bỏ thêm mấy thứ kỳ quái vào bên trong ly hay không.
Cậu không uống cũng không phản ứng lại hắn, cậu tưởng rằng như vậy sẽ chọc giận tên đạo đức giả này nhưng hắn vẫn híp mắt cười như cũ.
Ánh mắt của hắn cứ như là đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện.
"Tôi thích bạn nhỏ nghe lời."
Đoàn Tư Phỉ vừa cười vừa nói, nhưng Đường Hi lại nghe ra vài phần nguy hiểm trong giọng nói của hắn.
Trực giác của động vật nhỏ khiến cậu cảm thấy sợ hãi, miễn cưỡng lấy ly nước uống hai ngụm.
Đoạn Tư Phỉ thở dài: "Ngoan quá."
Đường Hi ngẩn người, ngay khoảnh khắc ấy, cậu như thấy được bóng dáng của Hạ Vọng trên người tên biến thái này.
Đây chỉ là ảo giác.
Hạ Vọng sẽ không biến thái như hắn, lại còn cố tình nói bóng gió để viện trưởng đến tạo áp lực cho cậu.
Đường Hi hơi nhíu mày, lén lút ở trong lòng xin lỗi Hạ Vọng.
Đoàn Tư Phỉ không biết thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt lúc này lại đang ở trong lòng nói xấu mình, hắn hài lòng nhìn nghiên cứu viên nhỏ nghe lời, đột nhiên vươn tay chạm nhẹ vào vành tai của cậu.
Hành động thân mật quá mức này dọa đến Đường Hi, cậu như một con vật nhỏ bị đe dọa ôm ly nước lùi về sau một bước.
Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước, đôi môi đỏ dụ hoặc, bây giờ vành tai cũng đỏ ửng lên.
Không biết đó là xấu hổ, tức giận, hay là sợ hãi.
Đoàn Tư Phỉ nuối tiếc xoa xoa ngón tay, lộ ra nét mặt xin lỗi: "Xin lỗi, dọa sợ cậu rồi, chỉ là tôi thấy vành tai cậu rất nhỏ, nhìn rất đáng yêu." Nếu câu trước hắn còn có ý xin lỗi thì câu sau lại đượm vẻ trêu đùa.
Yêu thích bắt nạt động vật nhỏ, tính tình cực kỳ xấu.
Đường Hi cúi đầu nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, cậu quyết định mặc kệ hắn đi làm việc của mình.
Đoàn Tư Phỉ một chút cũng không giống giáo sư danh giá đã nhận vô số bằng sáng chế, nguyên một buổi chiều hắn chỉ quan sát Đường Hi làm thí nghiệm.
Một khi Đường Hi đắm chìm vào nghiên cứu, cậu sẽ tự động tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.
Cậu dựa theo chỉ dẫn của hệ thống từng bước từng bước làm thí nghiệm.
Cẩn thận, tỉ mỉ đến cứng nhắc.
Mặc dù nghiên cứu khoa học đòi hỏi phải có tính nghiêm túc cẩn thận, nhưng cũng không khó để nhìn ra hành động của cậu quá mức khắt khe, như một loại bệnh vậy.
Hiển nhiên Đoàn Tư Phỉ đã nhìn ra được, nhưng hắn cũng không nói gì.
Đoàn Tư Phỉ quan sát nghiên cứu viên nhỏ, ánh mắt hắn say mê như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm nghệ thuật do chính hắn phát hiện ra.
Nụ cười trên mặt Đoàn Tư Phỉ càng thêm chân thành.
Nếu bây giờ Đường Hi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn thì sẽ thấy được dục vọng chiếm hữu mãnh liệt bị chôn vùi sâu xa ở nơi đáy mắt ấy.
Vừa đến sáu giờ, Đường Hi lập tức dừng việc trong tay lại, muộn hơn một giây cũng không được, cậu bắt đầu thu dọn mặt bàn.
Sáu giờ mười.
Cậu cất bước đi ra ngoài, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho nhân vật phản diện,