Lãnh Ly Tuyên nói: “Ta tự tiện thả người kia, xin lỗi.”
Hồng viên ngoại cười đáp: “Lãnh tông sư nghiêm trọng, nên là ta cảm tạ ngài mới đúng, ngài chính là cứu tinh của ta!”
Lãnh Ly Tuyên cười, nói: “Khách sáo rồi.”
Hồng viên ngoại: “Không đâu, thật sự cảm tạ hai vị.”
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt.
Bọn hạ nhân cầm hộp lọ này nọ sắp xếp lại.
Lãnh Ly Tuyên trở về phòng, thật sự thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa.”
Nam Cung Thiếu Uyên cười khẽ, nói: “Ừm.”
Bỗng nhiên cảm thấy ngoài cửa có người lấp ló, Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: “Ai?”
Hồng Thiên từ cửa ló đầu ra: “Là ta.”
Lãnh Ly Tuyên cũng không ngờ được, hỏi: “Hồng Thiên? Ngươi tìm ta có việc sao?”
Hồng Thiên ấp úng: “Ta… ta…”
Nam Cung Thiếu Uyên dường như hiểu được ý đồ của nó, cười một tiếng.
Tức thì nghe Hồng Thiên nói: “Đa tạ Lãnh tông sư.” Sau đó nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, lại nói, “Còn có huynh nữa.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cũng cười.
“Ta… ta nói xong rồi.” Tiếp theo, Hồng Thiên tức tốc vội vàng chạy trốn.
Lãnh Ly Tuyên chợt phì cười.
Nam Cung Thiếu Uyên nhếch khóe miệng: “Thật đúng là tính nết trẻ con.”
Lãnh Ly Tuyên chậm rãi rót một ly trà, nói: “Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ mà.”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy cúi đầu cười.
Lãnh Ly Tuyên bưng ly trà lên lắc một chút, cúi đầu uống, nói: “Đêm đã khuya, Thiếu Uyên cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thần sắc có chút mệt mỏi của y, đáp lại: “Ừm, sư tôn cũng nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Sải bước đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.
Nam Cung Thiếu Uyên đang đi đột nhiên lộ ra ánh mắt sắc bén, chợt lui về phía sau một bước, một mũi tên ngắn “xoẹt” thẳng tắp đâm vào cột bên trái của hắn, cách hắn một tấc.
Nam Cung Thiếu Uyên sợ người tới không có ý tốt, vội vàng đuổi theo, nhưng khắp nơi không thấy bóng dáng, đành phải thôi.
Lại quay về chỗ vừa rồi, hắn lúc này mới nhìn thấy trên mũi tên kia còn dán một phong thư.
Hắn rút mũi tên ra, gỡ lấy phong thư, nhìn thấy chữ viết trên đó bỗng dưng mở to hai mắt, hắn nắm chặt phong thư kia, hận không thể xé nát người viết thư!
Nam Cung Thiếu Uyên lẩm bẩm: “Nhất định là tên điên kia.
Ngày mốt, miếu Ngũ Lý…” trên mặt hiện ra thần sắc đau đớn.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người cáo từ Hồng Trạch, trở về Thanh Tâm Phong tiếp tục chơi ván cờ còn dang dở.
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhã hạ xuống một quân cờ, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: “Sư tôn, người nói xem, sau khi người chết đi sẽ thế nào?”
Lãnh Ly Tuyên thản nhiên trả lời: “Hồn về đại địa, nếu không có gì ngoài ý muốn, không bao lâu nữa người bên cạnh họ sẽ quên đi họ.”
Tựa nghĩ tới cái gì đó, lại nói: “Có điều cũng có trường hợp đặc biệt.”
Tỷ như ta vậy.
Nam Cung Thiếu Uyên hạ xuống một quân cờ, nói: “Đời người thật đúng là ngắn ngủi.”
Lãnh Ly Tuyên cũng không nóng lòng hạ quân cờ, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Hôm nay Thiếu Uyên sao lại thương cảm như vậy?”
Nam Cung Thiếu Uyên khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Có thể là mùa thu đến rồi.”
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới hạ xuống một quân cờ, chỉ cười nhạt, không để ở trong lòng.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn ván cờ trước mặt, cười nói: “Xem ra lại là sư tôn thắng.”
Lãnh Ly Tuyên: “Muốn đánh thêm một ván nữa không?”
Nam Cung Thiếu Uyên: “Được.”
Một ngày này trôi qua trong vô thức.
Thẳng đến ngày hôm sau, trời đã trưa, Lãnh Ly Tuyên mới thong thả tỉnh lại, lần trước y ngủ lâu như vậy hình như là mấy năm trước.
Lãnh Ly Tuyên mỉm cười nhìn mặt trời ngay trên đỉnh đầu, đã qua nửa ngày rồi, nếu người khác phát hiện ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo một trận.
Y đi thẳng đến phòng Nam Cung Thiếu Uyên, muốn tìm hắn chơi cờ.
Thấy cửa khép hờ, nói: “Thiếu Uyên, ta vào nhé.”
Không trả lời, y liền đẩy cửa ra, phòng trong trống trơn, không có một người.
Hẳn là không ở đây.
Lãnh Ly Tuyên đi ra sau núi, vẫn không có.
Y tìm kiếm từ trên xuống dưới, vẫn không thấy bóng người.
“Đi đâu rồi?” Lãnh Ly Tuyên lẩm bẩm.
Không thấy hắn, Lãnh Ly Tuyên liền về phòng, pha ấm trà, buồn chán lắc lắc cái ly.
Thất thần.
Y nâng ly lên uống một ngụm, nhíu nhíu mày, nói: “Vừa rồi vẫn còn nóng, sao mới qua một lát nước trà này đã nguội rồi.”
Lại đặt cái ly xuống.
Y cầm lấy ấm trà chuẩn bị pha thêm một ấm khác, thoáng nhìn trên bầu trời bày ra một tầng kết giới hoa sen màu lam, bao phủ toàn bộ Hoa Linh.
Tay Lãnh Ly Tuyên mất đi khí lực, ấm trà “choảng” nện xuống mặt đất, nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Làm sao có thể…”
Một bóng dáng màu trắng bỗng dưng biến mất giữa không trung.
Trên đại điện Xuyên Vân Phong, chúng đệ tử tề tụ, bày trận thi pháp để kết giới có thể thêm vững chắc hơn, đối kháng công kích của quần ma.
Thiếu niên cầm đầu kia một thân huyền y, khí thế bức người, cầm trong tay một thanh ma tiễn, ánh mắt sắc bén mà âm ngoan, tràn ngập khí sát phạt.
Nhìn thân hình, nhìn bộ dạng, đều giống như đúc Nam Cung Thiếu Uyên!
Lãnh Ly Tuyên cứng đờ đứng ở nơi đó, tay bất giác phát run.
Tại sao lại như vậy? Tại sao không thay đổi? Tại sao cứ phải lại là hắn?!
Du Đồng Phương chú ý đến Lãnh Ly Tuyên đang sững sờ, vội vàng nói: “Ly Tuyên, hắn là một súc sinh vong ân phụ nghĩa, huynh không cần nương tay, hắn thế mà liên hợp với người Ma giới đến công kích phái Hoa Linh, ta xem như nhìn lầm hắn!”
“Nam Cung Thiếu Uyên, ngươi là tiểu nhân hèn hạ! Sớm biết lúc trước nên giết ngươi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”
“Nam Cung sư huynh, tại sao huynh lại làm như vậy?”
“Tiểu sư muội, muội đừng hồ đồ nữa, hắn chính là phản đồ!”
Giọng nói Nam Cung Thiếu Uyên là phản đồ liên tiếp vang lên hết đợt này đến đợt khác, một tầng cao hơn một tầng.
Nam Cung Thiếu Uyên thống khoái cười ha hả, khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Lông mày Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng nhíu chặt.
Không phải, sai rồi.
Hắn không phải Nam Cung Thiếu Uyên! Nếu vậy… cảnh tượng trước khi sống lại gi3t chết ta cũng không phải Nam Cung Thiếu Uyên… đều là thật sự!
Khúc mắc của Lãnh Ly Tuyên nhất thời được cởi bỏ, chỉ là cục diện này, y không biết nên vui mừng hay khổ sở.
Du Đồng Phương không để ý đến sự ngăn cản của Tiêu Du, gầm một tiếng giận dữ muốn xông lên, trong đầu Lãnh Ly Tuyên hiện lên cảnh tượng trước khi sống lại, sợ chuyện cũ lặp lại, phất tay hạ xuống một đạo kết giới bảo vệ Du Đồng Phương ở bên trong.
Đúng lúc này, “Nam Cung Thiếu Uyên” bỗng dưng kéo ma tiễn lên, đột nhiên bắn tới, lại xuyên qua tầng tầng kết giới, nhắm thẳng đến Lãnh Ly Tuyên!
Rốt cuộc vẫn là như thế sao…
Tiễn này có năng lực truy tung, Lãnh Ly Tuyên không thể tránh, ngay sau khi y đã chuẩn bị xong tinh thần chịu chết, tiễn mang đến đau đớn kia lại mãi không thấy đâu.
Y mở mắt ra, đồng tử chợt co rút lại, lông mi khẽ run lên, y tuyệt vọng nhìn Nam Cung Thiếu Uyên chắn trước mặt y.
Khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên từ từ chảy xuống một vết máu, gian nan nói từng chữ từ kẽ răng: “Sư tôn… đó không phải ta…” “Phịch” một cái ngã quỵ xuống mặt đất.
Lãnh Ly Tuyên hoảng loạn đỡ hắn, ôm lấy hắn, vuốt vuốt ngực hắn, run rẩy nói: “Ta biết, ta biết đó không phải ngươi.”
Nam Cung Thiếu Uyên mệt mỏi chớp chớp mắt, buông nắm tay đang nắm chặt ra, thật tốt quá, y tin tưởng ta, nghĩ như vậy, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thở hổn hển, đem chuyện vẫn giấu ở trong lòng nói ra, “Sư tôn, có một câu, ta vẫn không dám nói cho