Lãnh Ly Tuyên lấy tuyết liên ngũ sắc ra kết hợp với tu vi, cùng nhau độ vào trong cơ thể Nam Cung Thiếu Uyên.
Một nén nhang sau, Ngôn Thời Mão thấy thân hình Lãnh Ly Tuyên lắc lư, lại vẫn đang cố chịu độ tu vi, quyết đoán ngăn cản y.
Cánh tay vừa buông xuống, Lãnh Ly Tuyên liền như mất đi sức lực chống đỡ mà ngất đi.
Ngôn Thời Mão ước chừng đem ba tầng tu vi của mình độ cho Lãnh Ly Tuyên, lúc này mới xem như bảo toàn tính mạng của y.
Chỉ là…
Du Đồng Phương nhìn Lãnh Ly Tuyên đang nằm trên giường, vội vàng nói: “Chưởng môn, đây là chuyện gì?”
Ngôn Thời Mão nhìn Lãnh Ly Tuyên một cái, thở dài: “Đứa nhỏ Ly Tuyên này liều mạng đem tu vi của mình cho Nam Cung Thiếu Uyên, không chút lo lắng cho mình, trước mắt có thể bảo toàn tính mạng của nó đã là vạn hạnh.
Nó như vậy… Ta cũng không biết khi nào có thể hồi phục.”
Du Đồng Phương thở dài một tiếng, ngay sau đó hỏi: “Vậy Nam Cung Thiếu Uyên thì sao?”
Ngôn Thời Mão nói: “Nó đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi một phen sẽ tỉnh lại.”
Du Đồng Phương nhìn Lãnh Ly Tuyên hôn mê bất tỉnh, dường như nhớ tới cái gì đó: “Nơi này để ta trông là được, chưởng môn bận bịu nhiều việc vốn đã mệt lắm rồi, hay là đi xử lý một ít sự vụ của môn phái đi.”
Ngôn Thời Mão đáp: “Không cần, một ít việc rắc rối trong phái ta đã giao cho bọn Kỷ Văn Xương đi làm rồi.” Nói xong lại lo lắng nhìn thoáng qua Lãnh Ly Tuyên đang hôn mê.
Du Đồng Phương nghe vậy thì cảm thán: “Tuy nói Kỷ Văn Xương dễ gây thị phi, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn là tâm hệ môn phái, tác phong xử sự cũng là người nổi bật trong đám đệ tử.”
Ngôn Thời Mão cũng rất đồng cảm: “Tính tình của nó phải sửa đổi mới tốt, có điều từ sau khi đại hội luận võ kết thúc, nó ngược lại thu liễm không ít, xem ra chịu chút thiệt thòi đối với nó mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Du Đồng Phương nhớ tới bộ dạng thảm thiết của Kỷ Văn Xương lúc đó: “Cái này cũng đúng.”
“Choảng” một tiếng giòn vang từ phòng bên cạnh truyền tới, nghe âm thanh hẳn là bể một cái chén.
Du Đồng Phương cười nói: “Tỉnh nhanh thật, xem ra khôi phục không tệ nha.”
Ngôn Thời Mão nhìn lướt qua Lãnh Ly Tuyên, nói: “Cái này còn không phải nhờ Ly Tuyên sao.”
Du Đồng Phương: “Nó có thể tỉnh lại, coi như là xứng đáng với sự hy sinh của Ly Tuyên.”
“Đi, đi xem.” Ngôn Thời Mão nhấc chân đi ra ngoài, Du Đồng Phương theo sát phía sau.
Hai người vừa bước ra cửa, trước mặt liền đụng phải Nam Cung Thiếu Uyên, chỉ thấy mắt hắn đầy tơ máu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người nhìn bọn họ, “Sư tôn ta đâu?”
Du Đồng Phương vừa muốn chỉ trích hắn không lễ phép, không tôn trọng sư trưởng, mới nâng cánh tay lên một chút đã bị Ngôn Thời Mão ngăn trở về.
Ngôn Thời Mão ôn hòa nói: “Ngươi không cần lo lắng, Ly Tuyên trước mắt xem như bảo vệ được tính mạng, giờ còn đang hôn mê, chỉ là…”
Nam Cung Thiếu Uyên khẩn trương nhìn ông, lông mày bỗng co rút, hỏi: “Chỉ là cái gì?” Âm thanh cũng run rẩy.
Ngôn Thời Mão nhìn thần sắc gấp gáp của hắn, giống như khẩn cấp muốn biết kết quả, rồi lại sợ hãi rụt rè không dám nghe câu trả lời.
Ngôn Thời Mão nhìn hắn, cũng không biết nên nói như thế nào, đành bảo: “Ngươi tự vào xem đi.”
Nam Cung Thiếu Uyên bước tới cửa hai bước, rồi lại dừng lại, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.
Ngôn Thời Mão và Du Đồng Phương cũng đi theo.
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người đứng trước giường Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên thì không sao, chỉ là…
Chỉ là bị nhỏ đi!
Nhìn thân hình hẳn là mười mấy tuổi.
Quần áo trên người Lãnh Ly Tuyên là do chất liệu đặc biệt làm ra, sẽ theo thân thể của y tự do biến hóa.
Cho nên cái gì cũng không thay đổi, chỉ biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ.
Nam Cung Thiếu Uyên chần chờ hỏi: “Sư tôn… có phải vì ta nên mới trở thành như thế này?”
Du Đồng Phương nói: “Ngươi nghĩ sao? Huynh ấy vì cứu ngươi gần như hao hết tu vi, nếu không phải chưởng môn đem tầng ba tu vi của mình cho Ly Tuyên, sợ là sẽ không gặp lại huynh ấy nữa.” Ngữ khí không thể nói là tức giận, nhưng rõ ràng có ý chỉ trích.
Ngôn Thời Mão xua tay, ý bảo Du Đồng Phương nói chuyện ôn hòa một chút.
Nam Cung Thiếu Uyên cung kính chắp tay: “Đa tạ ân cứu mạng của chưởng môn.”
Du Đồng Phương nói: “Cái này còn coi được.”
Ngôn Thời Mão cười cười, nói: “Là ta nhìn Ly Tuyên lớn lên, nó giống như con của ta vậy, có thể cứu nó ta tất nhiên là dốc hết toàn lực.”
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên, ánh mắt tràn đầy áy náy và đau lòng.
Hắn vội hỏi: “Khi nào sư tôn có thể khôi phục?”
Ngôn Thời Mão nghe vậy trả lời: “Tu vi hiện tại của nó chỉ có thể duy trì hình dạng này thôi, ngày sau cần có người mỗi ngày độ một ít tu vi cho nó, nhưng nhớ kỹ không nên quá nhiều, thân thể nó sẽ chịu không nổi.
Về phần khi nào có thể khôi phục nguyên dạng, cái này ta cũng nói không rõ.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta biết rồi.
Mỗi ngày ta sẽ độ một ít tu vi cho sư tôn.”
Du Đồng Phương nói: “Nếu Nam Cung Thiếu Uyên đã tỉnh, có hắn chăm sóc, chúng ta cũng không cần ở lại đây, đi thôi.”
Một loạt hành vi của Lãnh Ly Tuyên, cho dù là ai thấy cũng biết tâm tư của y đối với Nam Cung Thiếu Uyên, chưởng môn tất nhiên đã nhìn ra, chỉ là lo lắng cho Lãnh Ly Tuyên, còn đang do dự có nên rời đi hay không.
Du Đồng Phương ngược lại không muốn làm kỳ đà cản mũi, lúc thấy Ngôn Thời Mão do dự, tức thì tính toán tự mình rời đi.
Bên này còn chưa nhấc chân, bên kia đã thấy Lãnh Ly Tuyên từ từ ngồi dậy.
Nam Cung Thiếu Uyên là người đầu tiên chú ý tới tình huống, bước hai bước qua, vui mừng nói: “Sư tôn, sư tôn người cuối cùng cũng tỉnh!”
Lãnh Ly Tuyên dụi dụi mắt, ánh mắt mờ mịt đánh giá nam tử trước người một chút, nhíu mày: “Tại sao ngươi gọi ta là sư tôn? Ngươi là ai?”
Nam Cung Thiếu Uyên nhất thời ngây cả người, nói: “Ta… ta là Nam Cung Thiếu Uyên, người không nhớ ra sao…”
Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu.
Chỉ là ánh mắt Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên quá mức nóng bỏng, Lãnh Ly Tuyên hơi quay sang một chút.
Du Đồng Phương cười ha hả một tiếng, bước nhanh tới trêu ghẹo nói: “Tiểu