Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt.
Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ bị hủy mất đấy." Lục Y kéo bàn tay đang che tai của Giang Thanh Ba ra, lớn tiếng lặp lại hai lần.Giang Thanh Ba mở mắt ra, sầm mặt, bất mãn nhìn chằm chằm Lục Y.
Nhưng người này lại dứt khoát làm lơ vẻ mặt ai oán của nàng."Tiểu thư, danh tiết..."(*) Danh tiết: Dùng để nói về danh dự và tiết tháo."Dân chúng trong kinh thành cũng rảnh ghê."Sắc mặt Lục Y nhìn trông rất khó coi: "Đều do những người lòng dạ đen tối nhiều lời.""Thật nhiều chuyện."Phiền ghê! Giang Thanh Ba thở dài.
Khoảng thời gian trước nàng thay ngoại tổ mẫu đến miếu cầu nguyện, thuận tiện trú lại một đêm.
Sau đó, nàng phát hiện ra một đôi giày của một vị khách nam trong sương phòng.
Cũng chỉ là một câu chuyện bình thường thôi, nhưng cũng chẳng biết tên khốn nào nói nàng âm thầm hẹn nam nhân nào đó ở chùa miếu để bỏ trốn.Giang Thanh Ba tức đến mức bật cười.
Nàng và đôi giày màu đen bỏ trốn hả? Nàng và nó có tình yêu à? Vậy cũng dám nghĩ, kẻ truyền tin đồn này không cái làm nghề chuyên ba hoa, khoác lác thì đúng là phí hoài.Lời đồn này ầm ĩ hơn mười ngày, cuối cùng nhà của vị hôn phu của nàng cũng không chịu được nữa nên đến từ hôn."Sớm biết kinh thành nhiều chuyện như thế, thì chẳng bằng đợi ở Giang Nam hưởng thụ đồ ăn ngon.""Người không về chắc lão gia phải khóc chết mất." Lục Y nói: "Lão gia mà biết lời đồn này, sợ là sẽ khóc to một trận đấy.""..." Giang Thanh Ba gãi đầu, môi cũng rủ xuống.Phụ