Sảnh tiếp khách."Tác thành cho muội ấy?" Khóe mắt Giang Đại phu nhân lướt qua vẻ tức giận, tấm khăn lụa trong tay bị nắm chặt đến mức nhăn nhíu lại: "Nhị phu nhân nói đùa gì thế."Lục nhị phu nhân - Đan Tuệ Quân thu tất cả vào trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, bà ta nắm lấy nắp trà gạt lá trà trong ly: "Trong lòng Thanh Ba có người thương vốn rất bình thường, thời còn là khuê nữ có ai mà không có có người mình thích chứ.”"Thanh Ba nhà chúng ta bệnh triền miên, lúc đó ta thường xuyên nói về phong thái của Ninh thiếu gia với nàng ấy.
Lệnh công tử tài mạo song toàn, là một trong tứ vị công tử đứng đầu kinh thành, không có nữ nhi nào không muốn gả cho hắn.
Đáng tiếc bị Thanh Ba nhà chúng ta chiếm trước mất rồi."Hai người cứ ta nói ngươi nói, trong lời nói còn mang theo dao nhọn sắc bén.
So tài một lúc thì nụ cười trên mặt của Đan Tuệ Quân cũng nhạt đi."Nếu lệnh muội đã có vị công tử mình thích, Hầu phủ ta cũng chẳng phải người thích cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên sẽ thuận tay tác thành.""Phu nhân ăn nói cẩn thận, muội muội nhà ta không ra khỏi cửa nửa bước, người duy nhất mà muội ấy quen biết cũng chỉ có vị hôn phu chưa từng gặp mặt.""Muội muội của đại phu nhân và nam tử khác vụng trộm hẹn gặp ngoài miếu, mọi người đều biết cả.
Tử Ninh bằng lòng chủ động từ hôn để tác thành cho một đôi hữu tình đấy."Thẩm Kỳ Vân tức giận, tác thành thanh danh ư? Bây giờ nếu từ hôn, thì danh tiếng của muội muội cũng mất.
Đôi môi đỏ mọng của nàng ấy khẽ mở, định tiếp tục giả ngu thì Lục Y đi vào sảnh tiếp khách cắt ngang câu nói tiếp theo của nàng ấy.
Người phía sau cúi người nói nhỏ bên tai nàng ấy.
Thẩm Kỳ Vân nhíu chặt mày lại, im lặng.
Nàng ấy hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngày thường."Lục nhị phu nhân muốn từ hôn, Giang gia chúng ta cũng không phải người mặt dày.
Trả tín vật hai nhà về lại, hôn sự này coi như xóa bỏ." Nhận lấy tín vật Lục Y đưa lên, nàng ấy hít sâu một hơi: "Chờ công công về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật.""Nên vậy."Sau khi hai người trao đổi tín vật xong, mỗi người đều quay lại ngồi lên ghế.Nụ cười của Đan Tuệ Quân rạng rỡ, đáy mắt lộ vẻ ung dung: "Hai nhà chúng ta