"Tuy hôn sự của các con là Thái Thượng Hoàng tứ hôn, nhưng nếu Lục Minh Châu đối xử không tốt với con thì cứ thoải mái về nhà mình." Giang Nguyên mím môi, trong mắt lóe lên tia đau lòng: "Đừng sợ, xảy ra chuyện gì đã có ta và ca ca con ở đây.""Phụ thân yên tâm, con sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu."Lúc Giang Thanh Ba rời khỏi thư phòng đã sắp đến giờ Ngọ.
Đi qua một hành lang gấp khúc, nàng nhìn Lục Y đứng một góc: "Chàng thế nào rồi?""Vẫn chưa tỉnh ạ.""??? Không phải chứ!" Giang Thanh Ba chớp mắt mấy lần, đáy mắt mờ mịt không hiểu."Chẳng lẽ chàng có vấn đề gì khác?""Đại phu trong phủ đã đến xem qua rồi ạ, nói là do mệt mỏi quá thôi."Được rồi.
Chuyện đó thì không liên quan đến nàng!Bữa trưa đều là những món nàng thích ăn, Giang Thanh Ba ăn đến lúc no không nhét nổi nữa mới chịu dừng.
Chậm rì rì đi về tiểu viện, vừa đi vừa nghĩ đến Lục Minh Châu đang nằm trên giường mình.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong xe ngựa sáng nay, nàng chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống thôi.
Nàng chẳng muốn thấy nam nhân kia chút nào, thế là lại xoay chân, chuyển hướng sang viện của cháu gái.Ừ, cháu gái nhỏ thơm thơm mềm mềm, ta đến đây!"Chàng tỉnh chưa?""Chưa ạ."Hai câu thoại này chủ tớ hai người đã nói không dưới mười lần suốt buổi chiều hôm nay.
Mỗi lần hỏi đều nhận được một câu trả lời giống nhau.
Giang Thanh Ba rên một tiếng,